Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Song, ai cũng biết Bát công chỉ là hư danh, là cái ghế hoàng đế dùng để ràng buộc thế gia. Tựa như nhà họ Tạ giữ chức Đại Tư Mã, nghe thì cao quý mà chẳng có thực quyền.
Thế gia không phục tân đế, tân đế cũng chẳng mấy tin tưởng thế gia. Dòng dõi hàn môn ngày càng tiến vào triều đình như những cơn sóng đánh vào nền móng thế gia trăm năm, khiến lão thái công vẫn luôn trăn trở chuyện con thuyền nhà họ Tiêu nên chèo về hướng nào. Bởi vậy, mỗi ngày ông đều cùng Tiêu Lâm bàn bạc chuyện triều chính.
Bàn bạc xong xuôi, đúng vào giờ Hợi, lão thái công bắt đầu cảm thấy mỏi mệt, định bảo Tiêu Lâm lui về nghỉ. Nào ngờ Tiêu Lâm lại nói: "Những công cụ này, để tôn nhi mang vào gian tạp vật cho tổ phụ."
Lão thái công xua tay từ chối, thoạt nhìn như sợ hắn đi vào. Tiêu Lâm nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ tổ phụ lại giấu thứ gì trong đó?"
“Làm gì có chuyện ấy!” Lão thái công trừng mắt nhìn hắn, rồi buông tay nói:
“Đưa thì đưa, đỡ phải giống mẹ con, cả ngày đa nghi. Tổ phụ đã bỏ cái tật nửa đêm ăn thịt uống rượu rồi! Phải rồi, tối nay trong gian kia có chuột, con vào nhanh ra nhanh, kẻo bị cắn đấy!”
Tiêu Lâm lĩnh mệnh mang đồ vào gian tạp vật. Vừa bước vào thì nghe thấy tiếng sột soạt, còn tưởng là chuột như lời tổ phụ nói, nào ngờ thấy một vạt áo chợt lóe sau giá gỗ.
"Ai đó?" Hắn đặt đồ xuống, khép cửa lại. Gian tạp vật này không lớn, chỉ là có vài dãy giá ngăn tầm mắt, thật ra không dễ ẩn thân. Nhưng hắn nhớ rõ nơi này có cửa trước và cửa sau.
Tiêu Lâm bước nhanh vòng qua các giá gỗ, quả nhiên nơi góc gian, gần cửa sau, hắn bắt gặp ánh mắt của Thôi Lan Nhân, trong tay nàng còn ôm một bọc giấy dầu to đùng.
"Sao nàng lại…"
"Suỵt!" Thôi Lan Nhân vội đứng bật dậy, như muốn đưa tay bịt miệng hắn, may mà Tiêu Lâm kịp né tránh.
"Nhỏ tiếng thôi, đừng để tổ phụ chàng nghe thấy!" Nàng thật sự hận hắn không hiểu chuyện, làm “đạo tặc” sao có thể rêu rao cho thiên hạ biết? Nàng ôm chặt bọc giấy dầu trong ngực, rón rén mở cửa sau, cúi rạp người định chuồn ra ngoài.
Tiêu Lâm phản ứng nhanh như chớp, kéo lấy tay áo nàng, cau mày: "Đêm hôm không ngủ, nàng đến đây làm gì?"
Ngoài gian tạp vật là lão thái công vẫn chưa rời đi, còn đang ló đầu nhìn vào, có vẻ muốn vào xem xét.
“Thần Ngọc à, xong chưa? Về nghỉ đi con!”
Thôi Lan Nhân vừa nghe thấy tiếng lập tức sợ hãi vô cùng, lo bị bắt quả tang, bèn kéo cả Tiêu Lâm cùng chạy vọt ra ngoài.
Lão thái công nghe động tĩnh rất lớn, chống gậy chạy vào, nhưng chỉ kịp thấy bóng hai người đen sì chạy mất hút, còn cái giỏ vốn đựng gà quay của ông thì nay đã trống trơn.
“Ai da ai da… cái… Thần Ngọc! Trời ơi con ơi…”
Lão thái công đuổi theo vài bước mà không tài nào theo kịp, chỉ đành đứng tại chỗ, giận đến dậm chân bình bịch, vô cùng không cam lòng.
Chạy đến tận góc viện của Thái công phủ, cả hai mới dừng lại thở dốc.
Nàng kéo tay hắn, gần như lao đi như bay. Tới khi rẽ vào tiểu môn phía góc viện nơi ở của Thái công, thấy sau lưng không có ai đuổi theo thì hai người mới dừng bước.
Trong bóng tối âm u, cả hai đều thở dốc không thôi. Một hồi sau, nàng bỗng bật cười khẽ, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.