Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôi Lan Nhân úp mặt vào gối, run rẩy một hồi, lại khẽ khàng bò lên phía trước, nhưng còn chưa kịp trốn đã bị Tiêu Lâm tóm lại kéo ngược về.
Nàng tròn mắt nhìn hắn, đôi mắt long lanh ngấn lệ, dường như vừa bị ép khóc thêm lần nữa.
Tiêu Lâm sau khi hả giận lại trở về vẻ điềm tĩnh, ôn hòa, chủ động hỏi:
“Đánh đau lắm không?”
Thôi Lan Nhân khẽ lắc đầu, mắt vẫn ánh nước long lanh:
“Chỉ là...”
Ánh mắt nàng vừa ngập ngừng vừa chớp nhẹ, eo lại vặn vẹo không yên trên người hắn. Nhưng vì bị chăn quấn kín mít nên chẳng khác nào con sâu nhỏ, chỉ có thể quay đầu dụi vào cổ hắn, thở ra hơi nóng hổi, giọng nhỏ mềm khẽ hỏi thử:
“Phu quân... sau này... còn đánh thiếp chỗ đó nữa không?”
Tiêu Lâm: “…”
“…Nàng thích à?”
Thôi Lan Nhân đỏ mặt, rụt rè thì thầm:
“…Cũng… cũng không tệ lắm.”
Suốt cả đêm, những việc hắn làm lại hợp ý nàng đến kỳ lạ.
Tiêu Lâm thật sự cảm thấy bản thân hoàn toàn hết cách với nàng rồi.
Chỉ có thể hạ giọng nghiêm túc nhắc việc chính:
“Chuyện của Viên Tứ Lang đã không thể cứu vãn. Sau này bất kể ai đến hỏi, nàng cứ nói là không biết gì cả. Kể cả mẫu thân… cũng vậy.”
Thôi Lan Nhân nghiêng người tựa vào ngực hắn, ngạc nhiên hỏi:
“Phu quân muốn thiếp… nói dối sao?”
“Chẳng lẽ trước giờ nàng chưa từng nói dối?” Tiêu Lâm đặt tay lên mông nàng, định đánh thêm cái nữa, nhưng nhớ ra nàng lại thích, bèn đổi thành ôm chặt lấy eo nàng, hỏi tiếp:
“Lục nương tử vì sao lại chịu giao sổ sách đó cho nàng?”
Thôi Lan Nhân bị hắn ôm siết đến khó chịu, liền rên rỉ:
“Tất nhiên là… thiếp uy hiếp nàng ta rồi.”
Thôi Lan Nhân còn chưa nghĩ xong có nên kể với Tiêu Lâm về sự đáng ngờ của Lục nương tử hay không, đã nhẹ giọng đáp: “Có lẽ nàng ta cảm thấy không quan trọng đâu, dù sao thì sổ sách này cũng chẳng mấy ai đọc hiểu được.”
Dù nhà họ Ôn là hào phú số một ở Hoài Nam, nhưng đến Kiến Khang rồi, nơi nơi đều là quyền quý, ai mà biết được những thứ ấy là gì?
Chỉ có Thôi Lan Nhân mới có thể nhìn từ những ký hiệu trong sổ mà nhận ra, đó là sản nghiệp của nhà họ Ôn.
“Nhà họ Ôn đối xử với nàng tốt lắm à?”
“Rất tốt.”
Thôi Lan Nhân nhớ lại đoạn thời gian ấy, chậm rãi nói: “Ôn nương tử đối đãi ta như tỷ muội ruột thịt, ban ngày nàng cùng thiếp chơi đùa, nào là ném thẻ, đá cầu, thả diều… Nàng ấy còn hay bắt thiếp cùng luyện chữ, thật ra là muốn lười biếng, để thiếp chép mấy trang giúp nàng ấy. Tối đến, chúng thiếp ngủ chung một giường, cùng đọc thoại bản, mỗi khi nàng ấy không muốn mỏi mắt, đều là thiếp đọc cho nàng ấy nghe…”
Tiêu Lâm nghe mà sắc mặt dần trầm xuống, rõ ràng không tán đồng với cách nàng nhìn nhận.
Giống như lời Tạ Ngũ Lang từng nói chẳng qua là nhà họ Ôn tìm cho con gái mình một bạn chơi nghe lời, có gì gọi là “đối xử tốt” chứ?
“Gia chủ nhà họ Ôn cũng là người hiền hậu, thường xuyên bố thí cháo cho lũ ăn mày nghèo khổ quanh vùng, đối với hạ nhân cũng khoan hậu, chưa từng đánh mắng, cũng không chậm trễ tiền công…”
“Nhưng sau khi nhà họ Ôn gặp chuyện, ông ấy phải bán bớt gia nhân để bù đắp khoản hàng còn nợ người ta. Thiếp cũng bị bán đi theo, nào ngờ lại may mắn thoát được một kiếp.”
“Nên nếu nhìn theo một góc độ... lạ kỳ nào đó, thì họ cũng vẫn đối xử với thiếp rất tốt.”