Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ tới bộ dạng vừa sốt ruột vừa không dám phát tác của lão thái gia, khóe môi hắn cũng khẽ cong lên. Có điều hắn vốn trầm tĩnh, cuối cùng vẫn giữ giọng ôn hòa mà hỏi: “Vì cớ gì nàng lại bỏ chạy?”
Nàng giơ gói giấy dầu trong tay ra: “Thiếp nghe người nói, thỉnh thoảng lão thái gia lại cho người mang gà quay từ ngoài về. Nhưng thân thể người đã không còn khỏe mạnh, chẳng nên dùng đồ béo ngậy. Thiếp tuy là xuất phát từ lòng hiếu thuận, nhưng cũng chẳng thể để người biết là do thiếp làm nên mới phải chạy.”
Thái công ưa rượu thịt, hắn đã sớm nghe nói. Chẳng ngờ mẫu thân quản gia nghiêm ngặt là thế mà vẫn có người dám ngấm ngầm trái lời, mua về những thứ dầu mỡ cho lão nhân gia.
Có điều, hắn cũng không tán thành hành động này của nàng.
Hắn nói: “Nàng có thể bẩm với mẫu thân, cớ sao lại tự mình làm việc đó?”
Vừa nghe nhắc tới Vương đại nương tử, nàng liền quýnh quáng: “Sao có thể được? Nếu để A gia biết, sau này thiếp còn mong được ăn uống gì nữa? Cả ngày hôm nay thiếp chưa bỏ bụng thứ gì, đói đến mức sắp không chịu nổi rồi đây này.”
Nàng đẩy cánh cửa nhỏ ra, khom lưng chui qua, động tác thuần thục như thể đã quen lối từ lâu.
Bên ngoài là Tây viện của Tiêu phủ, quanh hồ tĩnh mịch có đình đài, giả sơn xen kẽ, cây cổ thụ cao lớn phủ bóng um tùm. Hè thì mát mẻ tiêu dao, thu đông lại thêm vài phần hiu quạnh. Giờ này, ngay cả nha hoàn và tùy tùng cũng hiếm khi đi ngang, chỉ còn ánh trăng thanh soi bóng hai người sánh bước.
Nàng vén váy, nhẹ bước trên bậc đá xanh ẩn giữa lùm cây, thân ảnh uyển chuyển, nhẹ nhàng như chim yến.
Tiêu Lâm ngoảnh lại thấy Cảnh Trừng cùng thị tòng định bước theo, bèn phất tay ra hiệu không cần tiếp tục.
Nàng tiến vào gian phòng gần giả sơn, gọi là Bão Nguyệt Hiên, đặt con gà quay lên bàn đá.
Tiêu Lâm cũng bước vào, rất nhanh đã chú ý đến chiếc lò tay còn ấm than hồng, bên cạnh là ấm trà thơm và chiếc áo choàng đã được đặt sẵn.
Hiển nhiên, nàng đã có chuẩn bị từ trước, chỉ chờ con gà kia đến tay là vẹn toàn.
Hắn hỏi: “Cả ngày nay nàng thật sự chưa dùng bữa ư?”
“Buổi sớm không cần nói, chàng cũng biết rồi. Đến trưa thì mải giữ lễ nghi, nào có được ăn no. Buổi tối… nghe nói A gia muốn gọi thiếp cùng dùng bữa, thiếp sợ người là muốn thử thách thiếp nên không dám làm ra chuyện gì, chỉ lo làm chàng mất thể diện. Đợi đến khi quá bữa thì phòng bếp đã thu dọn sạch sẽ, sạch hơn cả mặt thiếp nữa kia.”
Nàng vừa than thở vừa mở gói giấy dầu, bắt đầu xé lấy chiếc đùi gà.
Tiêu Lâm định nói lại thôi.
Nếu quả thực cả ngày chưa ăn thì đúng là chẳng dễ chịu gì.
Nàng bẻ lấy một chiếc đùi, đưa sang cho hắn, song hắn lắc đầu từ chối: “Tiêu phủ có quy tắc...”
“Ngày ngày đều sống theo quy củ, đến quét sân cũng phải chia sáng chiều, chẳng thấy mệt sao? Người xưa có câu: ‘Khả thực giả, phúc dã.’ Muốn ăn thì cứ ăn đi, đợi đến khi răng rụng hết rồi có muốn cũng chẳng thể ăn được nữa đâu!”
Nàng lẩm bẩm không dứt, nói như pháo nổ liên hồi.
Hắn trầm mặc một hồi, mới dịu giọng: “Ta không thèm ăn.”
Nàng cầm đùi gà vung vẩy trước mặt hắn: “Chẳng lẽ chàng không muốn nếm thử thứ mà lão thái gia ngày đêm tưởng nhớ là vị thế nào sao? Nơi đây chỉ có thiếp, chàng và ánh trăng trên cao. Buông thả một lần thôi, chẳng ai biết đâu. Thiếp đảm bảo!”