TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 32

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Ánh mắt Tiêu Lâm lại dừng nơi chiếc đùi gà kia.

Không rõ là vì hiếu kỳ hay vì hai chữ “buông thả” khiến lòng lay động, chỉ thấy mấy nhịp hô hấp sau, cuối cùng hắn cũng lấy khăn tay từ trong tay áo ra bọc lấy xương đùi gà kia.



Rốt cuộc Tiêu Lâm cũng chịu cùng nàng "cùng trầm cùng nổi", Thôi Lan Nhân suýt nữa không nén nổi khóe môi đang muốn cong lên.

Nàng vừa ngân nga khe khẽ một khúc tiểu khúc, vừa vui vẻ xé thêm một chiếc đùi gà quay.

Gà quay dù đã nguội nhưng thịt thấm đều vị, thơm ngào ngạt, mềm rục và nhiều nước.

Thôi Lan Nhân ăn một cách sảng khoái, lúc chén hết nửa con gà thì Tiêu Lâm bên kia mới chậm rãi nhai xong một chiếc đùi.

“Ngon chứ?” Thôi Lan Nhân chống cằm, ánh mắt sáng như sao, dung nhan tươi tắn rạng rỡ như hoa.

Dù sao cũng đã “buông thả” rồi, có che giấu cũng vô ích, Tiêu Lâm đáp: “Tạm được.”

Gió đêm mát lành, thanh lặng chỉ có tiếng côn trùng và chim đêm, càng làm tăng thêm vài phần nhàn nhã yên bình.

Thôi Lan Nhân lấy khăn tay thấm chút trà, lần lượt lau từng đầu ngón tay, vừa làm vừa nói: “Khổng Tử cũng từng nói, hoa nhà chẳng thơm bằng hoa dại, thế nên trộm ăn bao giờ cũng thấy ngon hơn, cũng chẳng phải không có lý.”

“…Câu đó không nên được lý giải như vậy.”

“Vậy phải hiểu thế nào mới đúng?”

“Trong Khổng Tử Gia Ngữ có câu: Gần người hiền như vào phòng lan, lâu rồi sẽ chẳng nhận ra hương thơm.”

Thôi Lan Nhân uống ngụm trà nguội cho dịu cổ họng, rồi bảo: “Thiếp hiểu rồi, ý là ở bên người tài giỏi như phu quân quá lâu thì người ta cũng quen, không còn cảm thấy chàng xuất chúng nữa.”

Tiêu Lâm nhất thời á khẩu. Thôi Lan Nhân tưởng mình chưa nói rõ ràng, lại bổ sung: “Thiếp nghe nói, trưởng công tử nhà họ Tiêu là mẫu mực của thế tộc, văn có thể trị quốc, võ có thể an dân, là ngọc thụ lâm phong, là minh châu nơi thiên giới. Thế nhưng Vương đại nương tử lại luôn bắt bẻ, không chuyện nào vừa ý.”

Không phải là điển hình của “ở trong phúc mà không biết hưởng” sao?

“Thực sự thì ta cũng có chỗ làm chưa tốt.” Tiêu Lâm nói.

“Vẫn chưa đủ tốt? Phu quân đúng là khiêm nhường quá rồi! Nếu thiếp mà làm được đến mức như phu quân, e rằng mẫu thân thiếp sẽ vui mừng suốt cả đời!”

Lời này nàng nói ra cũng chẳng phải tâng bốc quá đà, ở Kiến Khang, bao nhiêu bà mẹ đều thầm mong con trai mình được một nửa như Tiêu Thần Ngọc thì cũng đủ khiến tổ tiên phù hộ rồi!

Lồng ngực Tiêu Lâm bỗng dâng trào một cảm giác khó tả, đầy ắp và chua xót.

Tựa như có thứ gì đó đang cuộn trào, muốn tràn ra khỏi thân thể, nhấn chìm hắn hoàn toàn.

Tiêu Lâm là người từng suýt chết đuối, bản năng không thích cảm giác bị nhấn chìm, dù là thật hay giả đều khiến hắn bất an như thể cả linh hồn lẫn thể xác đều bị uy hiếp đến tận cùng.

Hắn lập tức chuyển chủ đề: “Vì muốn trốn tránh sự khảo nghiệm của mẫu thân mà nàng không chịu ăn tối, đến đêm khuya lại lén lấy gà quay của tổ phụ, như thế là không đúng, về sau không được tái phạm.”

Thôi Lan Nhân chu môi, phản bác: “Theo lợi tránh hại là lẽ thường tình. Huống hồ, nếu thiếp làm không tốt, A gia chẳng phải cũng phạt cấm ăn đó sao? So với ở Thôi gia chẳng khác gì.”

Tiêu Lâm nghe vậy, nhẹ giọng hỏi: “Nàng ở Thôi gia… cũng từng bị cắt bữa sao?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 50 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo