TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 314

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thôi đại lang lập tức trừng mắt quát nhẹ: “Nàng nhỏ tiếng thôi! Đừng có gây thêm rối, để A Anh nghe thấy lại đau lòng!”

Thế nhưng, giọng họ đâu có nhỏ, Thôi Lan Nhân ngồi gần đó nghe rõ từng câu từng chữ.

Thôi Phù Ninh vội bước lên nắm tay nàng, dịu dàng khuyên: “Trời cũng đã khuya, A Anh ở lại phủ nghỉ ngơi đi, đỡ phải đi lại vất vả...”

Thôi Lan Nhân khẽ nhìn nàng một cái, sau đó gật đầu: “Ta còn có chuyện muốn nói.”

Nói rồi, nàng thẳng bước đến trước mặt lão phu nhân, quỳ xuống.

“Tổ mẫu, A Anh có lỗi, xin được tạ tội.”

“Con có lỗi gì chứ?” Lão phu nhân cúi người định đỡ nàng dậy, nhưng Lan Nhân lại không chịu đứng lên.

“Chiếc trâm tổ mẫu tặng, quả thực A Anh đã làm mất rồi.”

Một câu nói khiến toàn bộ sự chú ý trong sân đều đổ dồn về phía nàng.

Thôi đại lang sững người, quên cả những lời vừa thốt ra lúc trước, bật thốt lên: “Cái gì? Muội làm mất rồi?!”

Thôi Lan Nhân mím môi, bình tĩnh thừa nhận: “Chiếc trâm trên tay ta là sau này ta nhờ người làm lại theo trí nhớ. Là vàng thật, nhưng lại là đồ giả…”

Một lời khiến người nghe vừa buồn cười vừa ngỡ ngàng.

Trâm thật là giả, trâm giả lại là thật.

Trước đây nàng không nói, một là sợ khiến người nhà nghi ngờ, hai là chính nàng cũng không thể ngờ được, chiếc trâm đã mất lại có ngày xuất hiện trước mặt mình trong hoàn cảnh hoang đường đến vậy.

Thôi mẫu kéo tay gia chủ họ Thôi, bước lên hỏi: “Vậy con…”

Thôi Lan Nhân điềm đạm đáp: “Hôm nay dù có giám định hay không, thì ngoài kia vẫn sẽ có người nghi ngờ thân phận của con. Con có thể không để tâm, nhưng phụ thân, mẫu thân và huynh trưởng sẽ phải đối diện với đồng liêu, với thân bằng cố hữu. Chỉ cần trong lòng các người có một chút do dự, thì thân phận của con sẽ lập tức trở nên mơ hồ, chẳng những bất lợi cho nhà họ Thôi, mà còn liên lụy cả nhà họ Tiêu…”

Gia chủ họ Thôi cuối cùng không nhịn được nữa, giọng trầm xuống: “Con nói nghiêm trọng quá rồi. Con vốn là nữ nhi thân sinh của ta, là cháu gái của tổ mẫu, là em gái của đại ca con, là con gái của A nương con…”

Thôi Lan Nhân im lặng không đáp.

Lão phu nhân hiền hòa hỏi: “Vậy A Anh muốn nói gì nữa?”

Lan Nhân nhẹ giọng đáp: “Đúng như người kia nói, nếu đến cả trâm cài trong tay con cũng là giả, thì con không thể dùng vật ngoài thân để chứng minh thân phận. Chỉ có thể dựa vào những chuyện con từng trải qua… để người trong nhà phán đoán.”

Tiêu Lâm bước đến bên nàng, không nói gì, khẽ kéo nàng đứng dậy khỏi đất.

Lão phu nhân liền sai nàng ngồi xuống chiếc kỷ thấp, lại vẫy tay cho tất cả hạ nhân lui ra khỏi sân, chỉ còn giữ lại phu phụ gia chủ, phu phụ Đại lang và Thôi Phù Ninh.

Thôi Lan Nhân vẫn bị Tiêu Lâm nắm chặt tay, hắn không có ý buông ra, mà nàng cũng chỉ đành để mặc cho hắn như thế.

Lòng bàn tay hắn khô ráo và ấm áp, cũng khiến nàng bớt đi rất nhiều nỗi hoang mang bất an.

Bất kể những lời nàng sắp nói ra là gì, nàng cũng không còn sợ sẽ khiến ai phải khó chịu nữa.

Nàng bắt đầu kể lại, từ chuyện mình bị lạc trong đám đông, đó đã là chuyện của hơn mười năm trước. Nàng chỉ nhớ được một vài mảnh ký ức vụn vặt, những dáng người lướt qua trước mắt, vạt áo lay động, tà váy phấp phới…

Nàng không tìm được phụ mẫu, thậm chí còn quá nhỏ để hiểu vì sao mình lại bị đưa đến nơi đó.

Thôi phu nhân đưa tay ôm ngực, sắc mặt trắng bệch.

Khi ấy là bà ấy cố ý nài nỉ, nói hiếm khi được xuất môn, muốn đi xem hội chợ quê địa phương. Hội chợ đông đúc lại huyên náo, trẻ con khóc lóc bốn phía, họ điên cuồng tìm kiếm, tìm mãi, rốt cuộc vẫn không tìm thấy đứa con gái út đi lạc.

Thôi Lan Nhân cụp mắt, giọng nói nhẹ như gió thoảng: “Sau đó có người thấy ta một mình cô quạnh, bèn lấy đồ ăn ra dụ. Ta không bị lừa. Nhưng một lát sau, họ lại nói có thể dẫn ta đi tìm phụ mẫu… ta đã tin, và đi theo.”

Rời đi, là lựa chọn sai lầm nhất.

Bởi đó là hai kẻ buôn người, đã từng bắt đi rất nhiều đứa trẻ như nàng.

Tất cả trang sức quý giá trên người nàng đều bị lột sạch, chỉ trừ lại chiếc chuỗi anh đào vàng nhỏ ấy. Không rõ vì sao khi đó nó bỗng trở nên xỉn màu như cục sắt, nàng lại cố chấp ôm chặt không buông, bọn chúng thấy thế cũng mặc kệ.

Thôi đại lang thầm nghĩ: Có lẽ chính bởi vì chuỗi ấy không phải vàng nguyên chất, vô tình chạm phải thứ gì đó làm đổi màu, nếu là vàng thật thì lại không dễ biến sắc đến vậy.

Nàng và những đứa trẻ bị bắt khác bị nhốt lại suốt nửa tháng. Trời khi ấy mưa dầm dai dẳng, nước sông dâng cao, phá hỏng cả cầu cống, đường quan cũng lầy lội khó đi. Đám buôn người không cách nào đưa tất cả bọn trẻ đi, liền vơ vét tài vật chạy trước, bỏ mặc những “phiền phức” ấy lại trên núi, phó mặc sống chết.

Đúng lúc này, Tiêu Lâm siết chặt tay nàng một cái, mạnh đến mức khiến nàng đau.

Nàng phải ngừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.

Tiêu Lâm nhìn nàng, chậm rãi nở một nụ cười, nhưng lại là một nụ cười đầy phức tạp.

Là cười sao?

Thôi Lan Nhân chỉ cảm thấy, nó giống như… đang khóc.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo