Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Nga cau mày, khó hiểu hỏi: “Ngừời đang nói gì thế?”
Tề Man bỗng cao giọng: “Ta nói, dù sao họ Tiêu cũng không giữ được lâu, để Doanh Doanh sớm rời khỏi ổ sói hang hổ đó, chẳng phải càng tốt hay sao!”
“Nhưng với Doanh Doanh mà nói, nơi đó đâu phải ổ sói hang hổ!” Tiểu Nga tức giận: “Người cũng nhìn thấy rồi đấy, trong mắt nàng ấy rõ ràng có trưởng công tử! Nàng ấy đã thích trưởng công tử rồi!”
“Nàng ấy ư? Nàng ấy không thích Tiêu Lâm đâu.” Tề Man ngồi vắt vẻo trên bàn án, hai chân chống đất, tư thế phóng khoáng, tự tin nói: “Nàng ấy chỉ là đang đùa giỡn thôi, chờ khi cảm giác mới mẻ qua đi, nhất định sẽ đá Tiêu Lâm sang một bên.”
Chỉ khi ở trước mặt những người thân quen, cậu ta mới dám gỡ bỏ lớp ngụy trang ngột ngạt kia, trở về làm chính mình.
Không cần giữ lễ, càng không phải câu nệ đạo lý.
Vốn dĩ cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ bị phụ thân ruồng bỏ, lăn lộn trưởng thành nơi góc tối nhơ nhớp, hỗn loạn và hiểm ác nhất.
Tề Man hiểu rõ bản thân mình, cũng hiểu rõ Thôi Lan Nhân.
Trong hoàn cảnh như vậy, lòng Thôi Lan Nhân cũng như bèo nước, khi thì trôi dạt về phía đám lau, lúc lại ngả nghiêng bên đám xương bồ, chỉ cần có gợn sóng lăn tăn, là nàng sẽ lại trôi về một nơi khác.
Tuyệt đối đừng cho nàng một tấm lòng chắc chắn, cũng đừng cho nàng một câu trả lời khẳng định.
Bởi vì, một khi không còn mới mẻ, không còn cảm giác chinh phục, nàng sẽ thấy chán ngán.
Tiểu Nga khẽ bật cười lạnh lùng: “Người hoàn toàn không hiểu lòng nữ nhân…”
Tề Man không nghe rõ, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi nói gì?”
Tiểu Nga nghiêm mặt: “Man ca, người thực sự muốn khoanh tay đứng nhìn sao? Mặc kệ để Doanh Doanh bị người ta vu oan giá họa, bị người đời dè bỉu? Còn nữa, người khiến Kiến Khang, khiến hoàng thành trở nên hỗn loạn như thế, rốt cuộc là vì điều gì…”
Dù không thường xuyên ở bên cạnh Tề Man, nhưng Tiểu Nga vẫn có cách thu thập tin tức. Những lời này của nàng ấy cũng là một lời cảnh cáo ngầm, rằng những việc cậu ta làm, chưa chắc đã hoàn hảo không kẽ hở, đã có nhiều người bắt đầu chú ý rồi.
Tề Man chống tay đứng dậy, sải bước đi tới.
Tiểu Nga liên tục lùi lại, đến khi bị ép sát vào góc tường.
Tề Man vươn tay, bất ngờ bịt kín mũi miệng nàng ấy, cúi thấp mặt, giọng khẽ thì thầm:
“Suỵt… Tiểu Nga, chúng ta đâu phải bằng hữu, ngươi còn nhớ không?”
“Ngươi chỉ là một món quà mẫu thân ta ban tặng, một thanh đao. Cho dù ngươi không biết ta muốn làm gì, cho dù ta muốn đưa ngươi đi nơi khác, ngươi vẫn không chút do dự mà giết mấy tên người Bắc Hồ kia vì ta. Nói thật, hôm đó mà ngươi ngoan ngoãn để ta tiễn đi thì tốt rồi, ta thực sự không muốn để ngươi biết tất cả những chuyện này.”
Đồng tử Tiểu Nga run rẩy dữ dội, nàng ấy giằng mạnh tay Tề Man ra, thở dốc mấy hơi rồi nói: “Mẫu thân người quả thực có ơn nuôi dưỡng ta, chính bà đã dạy dỗ, rèn giũa ta… Nhưng nếu các người định làm chuyện phản nghịch với Đại Tấn, ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”
Tề Man nhìn nàng ấy bằng ánh mắt đầy khó hiểu:
“Ngươi đi theo ta, đã chịu không ít ấm ức bởi bọn chúng, vậy mà giờ lại vì chúng mà nói đỡ? Những kẻ làm tay sai cho quyền quý, bọn quan lại tàn ác, thậm chí cả đám phu xe tiểu thương. Trong số đó, có mấy ai là người tốt? Thứ họ mang đến cho chúng ta chỉ toàn là khinh rẻ và tổn thương!”