Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặt Tiểu Nga tái nhợt.
“Hay là… vì ngươi cũng cho rằng mình thuộc về bọn họ? Vậy ta là gì trong mắt ngươi?”
Tề Man áp sát lại gần, đến nỗi trong đôi mắt mỗi người đều in bóng hình của đối phương, giọng cậu ta khẽ như gió thoảng:
“Là một thứ tạp chủng sao?”
Tiểu Nga đẩy cậu ta ra, hoảng hốt bỏ chạy.
/
Thân phận phu nhân của Trưởng công tử vẫn luôn là điều bí ẩn, càng khiến người ta bàn tán không ngớt.
Kẻ nói nàng là ăn mày, kẻ lại bảo là dân lưu lạc, thậm chí có người đoán nàng chỉ là một kẻ lừa gạt muốn trèo cao bám lấy quyền quý.
“Có được khuôn mặt đẹp trời sinh ấy, thêm vào đó là gan to bằng trời, có thể lừa đến tận cửa nhà họ Tiêu, thế cũng đủ thấy bản lĩnh của nàng ta rồi!”
“Trưởng công tử đâu phải người dễ bị sắc đẹp mê hoặc, nếu thật sự là kẻ lừa gạt, thì cũng là hạng cao tay!”
“Các ngươi có nghe nói không? Nghe bảo dưới danh nghĩa Thôi nhị nương tử còn có một xưởng gỗ, mà mấy người trong đó lại có liên hệ mật thiết với Thạch Bang đấy!”
“Thạch Bang? Ý ngươi là cái bọn từng nhiều lần công khai phản đối đương kim thánh thượng ấy à?”
Ai ai cũng biết đế vị của hoàng đế hiện tại là do soán đoạt mà có. Nhưng bởi trong tay ngài nắm giữ binh lực hùng mạnh, nên người dám công khai chống đối gần như không có. Trong dân gian, chỉ có Thạch Bang là một tổ chức nghĩa sĩ dám nói lời thiên hạ không dám nói, làm chuyện người khác không dám làm.
Mấy năm đầu khi đoàng đế mới lên ngôi, Thạch Bang ở khắp nơi châm ngòi, khơi dậy lòng dân phản kháng, khiến hoàng đế nổi giận, tự mình hạ lệnh truy quét.
Thế nhưng nghĩa sĩ giang hồ vốn là kẻ phóng khoáng tự do, tụ lại thành tháp, tan ra như cát, ẩn mình giữa dân gian, khiến quân triều đình cũng đành bó tay chịu thua.
“Việc này… không ổn rồi…” Có người bĩu môi, lắc đầu như trống bỏi.
Thậm chí còn bắt đầu cảm thấy tiếc thương cho “kẻ lừa đảo tuyệt sắc” kia.
Nếu nàng chỉ là kẻ lừa đảo, cùng lắm bị thiên hạ chế giễu, rằng nhà họ Thôi và nhà họ Tiêu bị một nữ tử hồ đồ đùa giỡn mà thôi.
Nhưng nếu có dính líu tới Thạch Bang… vậy thì chuyện này nhất định sẽ rơi vào tai hoàng đế!
Dưới áp lực từ hoàng cung, liệu nhà họ Tiêu còn có thể tiếp tục bao che, lừa trên gạt dưới như bấy lâu nay?
Tin tức từ bên ngoài, luôn có độ trễ nhất định khi đến tai Thôi Lan Nhân.
Nhờ sự sắp đặt của trưởng công tử, trong phủ họ Tiêu gần như không còn nghe thấy tiếng bàn tán thì thầm.
Nhưng việc liên quan đến Thạch Bang là chuyện lớn, Tiểu Nga biết được liền lén lút đem đến báo cho Thôi Lan Nhân.
Cùng lúc đó, nàng ấy còn mang đến một ống trúc nhỏ cỡ đầu ngón tay.
Là Trang chưởng quỹ nhờ người chuyển tận tay nàng, bảo là vật rất quan trọng.
Thôi Lan Nhân xé niêm phong, mở ra xem nội dung bên trong, sắc mặt lập tức trở nên trầm trọng. Nàng nắm lấy tay Tiểu Nga, khẽ hỏi:
“Tiểu Nga, nếu ta muốn nhờ ngươi giúp một việc… một việc vô cùng khó xử… ngươi… có đồng ý không?”
Tiểu Nga ngẩn người, lắp bắp hỏi: “Doanh Doanh… có chuyện gì mà đến cả trưởng công tử cũng không giải quyết được sao?”
Thôi Lan Nhân chỉ nắm nhẹ cổ tay nàng ấy, lặng lẽ nhìn nàng ấy không chớp mắt.
Tiểu Nga đành mềm giọng nói: “Nếu người cần nô tỳ giúp gì, nô tỳ nhất định sẽ giúp.”
Thôi Lan Nhân từng nói, hai người là bằng hữu.