Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôi Lan Nhân liên tục gật đầu, không đợi được mà kể ra ngay: “Mẫu thân thiếp và A gia có một điểm rất giống nhau, các bà không dùng roi mây đánh vào tay thiếp mà sẽ phạt không cho ăn cơm.”
Có lẽ Tiêu Lâm chưa từng trải qua chuyện như vậy nên không hiểu được mẫu thân của người ta có thể nghiêm khắc đến mức nào.
Thế nhưng hắn lại nghe ra được điều khác, lập tức hỏi: “...Từng có người dùng roi mây đánh tay nàng sao?”
“Phải đó! Trước đây thiếp từng ở… ừm, nói chung là nếu làm không tốt thì sẽ bị đánh vào lòng bàn tay. Nhưng may là khi đó thiếp mới sáu bảy tuổi, đang lớn nên cũng chẳng để lại sẹo. Sau này lớn rồi tay vẫn nhẵn nhụi trắng trẻo!” Thôi Lan Nhân nói đến chuyện này còn có chút hả hê, giơ lòng bàn tay trắng hồng mềm mại của mình lên trước mặt Tiêu Lâm mà khoe: “Chàng xem, đại phu không lừa thiếp mà!”
Bàn tay của nàng nhỏ nhắn tinh tế, mười ngón thon dài đều đặn, làn da trắng mịn như ngọc thạch, quả thực không có lấy một vết tích tổn thương nào.
Giọng điệu nàng thản nhiên nhẹ nhàng như thể đã chẳng còn để tâm đến những gì từng trải qua, nhưng vào tai Tiêu Lâm lại khiến lòng không yên.
Hắn hỏi: “Khi còn ở Thôi phủ… nàng cũng thường làm những chuyện như hôm nay sao?”
Chữ “trộm” này, hắn thật sự không muốn nói ra.
Nhưng Thôi Lan Nhân thì chẳng kiêng dè gì, nói năng thoải mái như chuyện đương nhiên: “Đúng vậy, hồi đó thiếp thường trộm điểm tâm mà Phó mẫu giấu đi ăn. Rõ ràng bà ấy không thích đồ ngọt nhưng lại luôn mua mấy thứ bánh mật ong giấu trong tủ, thiếp biết thừa, bà ấy toàn giả vờ ngủ!”
Nói đến đây, nàng còn cười tinh quái, đắc ý vì sự lanh lợi của mình.
Phó mẫu của nàng – bà Trần – là người nghiêm khắc, cứng nhắc, trước mặt Thôi mẫu thì ngoài mặt tuân lệnh nhưng thực chất luôn len lén nuông chiều nàng. Có lẽ là vì Thôi Lan Nhân thường xuyên bị phạt, bà ấy sợ nàng đói quá mà sinh bệnh.
Tiêu Lâm hỏi: “Mẫu thân nàng đối xử với nàng như thế… nàng không thấy đau lòng sao?”
Khi biết được nhà họ Thôi từng có một mối hôn sự định miệng với phụ thân mình, thân bằng bạn hữu xung quanh đều từng phân tích lợi hại cho chàng.
Thôi đại nương tử tuy không phải con nhà lớn của Thôi thị nhưng tên tuổi đã được ghi trong gia phả. Lại thêm danh tiếng bên ngoài của bà ấy luôn tốt đẹp, dẫu so với nhị nương tử thì vẫn tốt hơn nhiều.
Ngay cả mẫu thân của Thôi Lan Nhân, khi ra ngoài nói đến cũng thường tỏ ra áy náy, thừa nhận Nhị nương tử chẳng bằng Đại nương tử.
Vậy mà với chính con ruột của mình, người mẹ ấy lại chưa từng thiên vị, không bằng nổi đứa con gái nuôi được “qua danh nghĩa”.
Tiêu Lâm vẫn nghĩ, Thôi Lan Nhân hẳn sẽ có chút oán hận.
Thôi Lan Nhân đổi sang tay còn lại chống cằm, chậm rãi nói: “Lúc đầu cũng buồn lắm chứ. Nhưng sau này có người từng nói với thiếp một câu rằng sự thân sơ là điều không thể nắm bắt hay cưỡng cầu. Làm gì có chuyện bưng được bát nước mà không tràn, ngay cả một ổ chim nở ra từ cùng tổ, thì cũng sẽ có con được yêu thương hơn những con khác, huống chi là huynh đệ ruột?”
“Trước đây thiếp từng gặp một bà lão rất tốt. Bà ấy có một đứa cháu trai, lớn hơn thiếp vài tuổi. Khi ấy bà thấy thiếp đáng thương, sợ thiếp chết đói hoặc bị nước sông tràn cuốn đi nên dẫn thiếp trốn nạn cùng. Đêm đến bà ấy không dám ngủ, cứ chốc chốc lại sờ tay thiếp, sợ thiếp bị lạnh mà phát sốt. Lúc không có gì ăn, bà ấy bẻ cái bánh bao nhỏ ra làm đôi, một nửa cho cháu, một nửa cho thiếp, còn bản thân thì nhổ cỏ lót dạ. Bà ấy là người rất tốt với thiếp, bọn thiếp đã đi rất xa cùng nhau, cho đến một ngày gặp phải bọn thuỷ tặc…”