TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 321

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Mà đã là bằng hữu, đương nhiên nên giúp đỡ lẫn nhau.

Dạo gần đây, bất kể Tiêu Lâm về phủ muộn đến đâu cũng không còn quay về tiền viện nghỉ ngơi.

Nếu lúc ấy Thôi Lan Nhân còn thức, hắn sẽ ngồi xuống trò chuyện với nàng đôi ba câu. Còn nếu nàng đã ngủ, hắn lại nhẹ tay nhẹ chân, cẩn thận từng động tác, sợ làm phiền giấc mộng của nàng.

Tối nay, vì trong lòng còn vướng bận nên Thôi Lan Nhân không ngủ sâu như thường lệ. Khi cảm nhận được người bên cạnh vừa nằm xuống, nàng bất giác nghiêng người chui vào lòng hắn.

“Chưa ngủ à?”
Giọng Tiêu Lâm mang theo chút bất ngờ. Hôm nay hắn về muộn hơn mọi khi.

Thôi Lan Nhân khẽ “ừm” một tiếng, mí mắt vẫn nhắm nghiền, không nỡ mở ra.

Chỉ là nàng dựa vào hương quen thuộc và hơi ấm thân thuộc ấy, lặng lẽ rúc đầu vào hõm cổ hắn.

Tiêu Lâm đổi sang một tư thế thoải mái hơn, để nàng gối đầu lên ngực mình, rồi né tránh chuyện nặng nề, khẽ kể đôi ba chuyện vụn vặt xảy ra mấy ngày qua bên tai nàng.

Thôi Lan Nhân lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ đáp vài tiếng, như thể tán đồng, như thể thấu hiểu.

Ngón tay Tiêu Lâm mơn man suối tóc nàng, lướt nhẹ qua gáy, bỗng thì thầm:

“Uyên ương giao cảnh kỳ thiên tuế, cầm sắt hiệp hòa nguyện bách niên.”

*Câu thơ mang ý nghĩa: “Chim uyên ương quấn quýt ngàn năm, đàn cầm đàn sắt hòa hợp trăm tuổi” – thường được dùng để chúc phúc phu thê trăm năm hạnh phúc.

Nghe xong, Thôi Lan Nhân lặng lẽ mở mắt.

“Kỳ thiên tuế, nguyện bách niên” – là lời cầu mong đôi lứa gắn bó trăm năm, đầu bạc răng long.

Tiêu Lâm đột ngột nói câu này, chẳng phải đang ngầm bày tỏ: “Ta tâm duyệt nàng, nguyện đời đời gắn bó bên nhau” sao?

Ngay khoảnh khắc ấy, ở nơi trái tim của nàng bắt đầu đập rộn ràng, từng nhịp từng nhịp dồn dập như tiếng trống trận.

Trong lồng ngực, nó như một chiến sĩ quả cảm đang cất vang tiếng thét của mình.

Thế nhưng… Thôi Lan Nhân không can đảm như thế.

Nàng đột nhiên chỉ muốn thu mình lại, cuộn tròn, hóa thành một viên đá nhỏ cứng rắn không gì xuyên thấu.

Giá như nàng là một hòn sỏi thì tốt biết bao.


Sỏi đá không có trái tim, sỏi đá không biết đau, dù có vỡ tan thành trăm mảnh cũng chưa từng biết sợ.


Nhưng nàng thì lại chỉ có một trái tim bình thường nhất, cũng dễ hoang mang, dễ dao động...


Cũng sẽ tự hỏi bản thân rằng việc mình làm liệu có đúng không?


Từ sau khi trông thấy mật thư do chính tay Viên tứ lang viết, nàng đã luôn do dự, có nên hành động theo kế hoạch ấy hay không.


Mãi đến khi Tiêu Lâm nói ra câu kia, nàng mới thật sự hạ quyết tâm.


Tiêu gia, Thôi gia hay Tạ gia, dù cùng là thế gia đồng khí liên chi, khó lòng bị nhổ bật tận gốc, nhưng nếu gió lớn thổi qua, làm cành rụng lá rơi, thương tổn gân cốt… há chẳng phải điều nàng lo sợ nhất?



Sáng hôm sau, Tiêu Lâm nhẹ tay nhẹ chân rời giường, rời khỏi phòng, Thôi Lan Nhân liền mở mắt.


Bình thường phải nửa canh giờ sau Trần mama mới đến xem nàng tỉnh chưa.


Nhưng hôm nay nàng không ngủ nướng, bởi cả đêm nàng chưa hề chợp mắt.


Chưa bao giờ đầu óc nàng lại tỉnh táo đến thế, từng bước, từng đường đi nước bước đều được cân nhắc, suy tính tới lui.


Cuối cùng, nàng ngồi dậy, ngồi xuống trước bàn, trải giấy, châm nước vào nghiên, lấy thanh mài mực mài từng vòng từng vòng, đến khi mực đậm đặc như nước mực đen.


Ngòi bút chấm đẫm mực đặt lên giấy Tuyên trắng tinh, nàng viết:


“Phu quân xem thư như nhìn thấy người.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo