Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện đã rối ren đến nước này, đều bắt nguồn từ tư oán của thiếp. Nhìn thấy phu quân vì vậy mà phiền muộn, lòng thiếp vô cùng day dứt.
Ôn gia là người lương thiện, chẳng may bị tiểu nhân hãm hại. Chỉ tiếc Viên gia gốc rễ sâu dày, chẳng phải sức mọn của thiếp có thể lay chuyển. Năm xưa khi Thạch Bang gặp nguy, chính Ôn gia đã dang tay tương trợ. Bang chủ là người trọng nghĩa, nay nguyện hợp lực cùng thiếp điều tra chân tướng. Nay y lại bị giam cầm, chỉ sợ tai họa sắp ập đến đầu.
Thiếp biết kế này gấp rút, nhiều sơ hở, nhưng đạo lý ‘cơ hội không thể bỏ lỡ’ – phu quân chắc chắn hiểu rõ hơn thiếp.
Nếu lỡ xảy ra điều chi sơ suất, mong phu quân niệm tình phu thê, cho phép thiếp cắt tóc tu đạo…”
Viết xong, nàng gấp thư làm ba, đặt vào phong thư.
Trần mama cùng thị nữ bước đến ngoài cửa, Thôi Lan Nhân bảo họ vào phòng, như thường lệ ngồi xuống để họ chải đầu vấn tóc, trang điểm sửa soạn.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Tiểu Nga gần đây đã học lỏm được cách làm mứt anh đào hổ phách, cuối cùng cũng chế biến xong mẻ đầu tiên, mùi vị quả thực không tệ.
Thôi Lan Nhân đặc biệt chọn một phần đựng vào hũ nhỏ, nhờ Tiểu Nga đem biếu tặng khắp nơi.
Gửi cho đại tỷ, cho công chúa, còn có một phần chuẩn bị riêng cho Lục nương tử.
Thân thủ Tiểu Ngan linh hoạt, lại làm việc kín đáo, giao phó cho nàng ấy quả là hợp lý.
Nàng ấy chẳng kinh động đến bao nhiêu người đã đưa quà tới nơi, còn thuận tiện truyền lời lại cho Thôi Lan Nhân.
Ngoài chuyện này ra, Thôi Lan Nhân vẫn luôn ở trong phòng đọc sách, thỉnh thoảng trêu đùa con vẹt Mông Mông, vô cùng an tĩnh, khiến người ta yên tâm.
Hôm ấy sau bữa trưa, như thường lệ muốn nghỉ trưa, nàng chỉ gọi mỗi Tiểu Nga vào trong phòng hầu hạ.
Gió xuân dịu nhẹ, tiết trời khiến người ta dễ buồn ngủ, nên trong viện Ngọc Lãng, đám hạ nhân cũng được đặc cách nghỉ ngơi thêm một canh giờ vào buổi trưa.
Bởi vì Thôi Lan Nhân nếu không có việc gì gấp, thường sẽ ngủ đến đúng giờ Thân mới thức dậy.
Hôm nay Trần ma ma ăn quá no, đầu óc choáng váng, vừa nằm lên giường đã ngủ mê man trời đất tối sầm, không muốn tỉnh lại. Mãi đến cuối giờ Thân, tiếng gõ cửa từ các a hoàn bên ngoài vang lên, bà ấy mới giật mình tỉnh dậy.
Bà ấy dẫn theo đám a hoàn quay lại chính phòng, chuẩn bị hầu hạ Thôi Lan Nhân thức dậy, nhưng trong phòng hồi lâu vẫn không thấy có ai trả lời.
Tiểu Nga vốn cảnh giác, một tiếng động nhẹ cũng có thể khiến nàng ấy tỉnh giấc, vậy mà lúc này lại hoàn toàn im lặng, khiến người ta không khỏi sinh nghi. Cửa phòng không đẩy được, bà Trần lập tức sai người vòng qua mấy cửa sổ để xem tình hình bên trong.
“Bà Trần, trong phòng không có ai cả!”
Đậu Khấu đột nhiên vội vã kéo váy chạy tới, hạ thấp giọng báo tin như sét đánh ngang tai. Bà Trần kinh hoảng đến biến sắc, lập tức theo nàng ấy tới xem xét.
Cửa sổ mở ra đúng hướng bức tường trong viện, sau bức tường ấy là một rừng trúc, còn ngoài rừng trúc là bức tường bao của phủ.
Tiểu Nga thường ra ngoài từ lối này, bà Trần xưa nay vẫn nhắm một mắt mở một mắt… nhưng lần này đến cả Thôi Lan Nhân cũng biến mất, suýt nữa khiến bà ấy ngất tại chỗ. Bà ấy cố gắng dựa vào Đậu Khấu để trấn định tinh thần, sau đó vào phòng lục soát một lượt. Trong phòng ngăn nắp sạch sẽ, không hề có dấu vết ẩu đả.