Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên mặt bàn, ngay vị trí dễ thấy nhất, đặt hai phong thư.
Một gửi cho trưởng công tử, một gửi cho bà Trần.
Bà Trần mở bức thư đề tên mình ra.
Chỉ thấy vỏn vẹn một câu nhắn:
“Phó mẫu, con đưa Tiểu Nga ra ngoài dạo chơi một vòng. Nếu trưởng công tử về trước, xin hãy chuyển thư cho chàng.”
Phía sau thư, Thôi Lan Nhân còn vẽ một bông hoa đang cười, mắt mày cong cong.
Bà Trần chẳng phải chưa từng gặp qua tiểu thư nào khó đối phó, nhưng thật sự chưa từng thấy ai khôn khéo ranh mãnh như Thôi Lan Nhân. Nếu nàng thực sự muốn gài bẫy ai, e là trong nháy mắt có thể nảy ra tám trăm kế.
Chẳng khác gì bữa trưa hôm nay, đầu tiên nói muốn ăn vịt sốt của Như Ý Lâu bên ngoài, rồi lại đòi thêm món thịt nai hầm trong bình đất của Vốc Nguyệt Lâu, đến khi mấy món này vừa được đưa tới, bà Trần mới phát hiện trong phủ nàng cũng đã dặn nhà bếp làm thêm mấy món nữa.
Dạo gần đây, trưởng công tử đối với nàng vô cùng dung túng, mọi yêu cầu, trừ chuyện không cho nàng ra phủ, còn lại đều cố gắng đáp ứng.
Hai bàn ăn bày đầy ắp món ngon, đến năm Thôi Lan Nhân cũng không thể ăn hết được. Bà Trần lại chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Thôi lão phu nhân, từ lâu đã quen sống tằn tiện tiết kiệm, thấy thức ăn bị bỏ thừa liền không đành lòng, cố gắng phụ nàng ăn bớt, kết quả chính mình bị ăn đến no trướng bụng.
Tuổi già, tiêu hóa chậm, thân thể lại dễ mỏi mệt, một giấc này ngủ sâu không tỉnh, mới thành ra lỡ mất thời gian.
Đó là lý do thứ nhất.
Lại thêm dạo gần đây, trưởng công tử luôn trở về rất muộn, chưa từng có ngoại lệ. Hôm nay cũng không có lý gì lại đột ngột quay về sớm. Nếu Thôi Lan Nhân thật sự chỉ vì bị giam lỏng mà muốn ra ngoài dạo một vòng, thì lẽ nào lại không mang theo Cảnh Trừng, còn đặc biệt để lại thư? Như vậy rõ ràng không đơn giản.
Đó là lý do thứ hai.
Nếu bà Trần là loại người chỉ biết giữ thể diện, sợ Thôi Lan Nhân gây chuyện phá quy củ, thì có lẽ giờ này bà đã nghe theo lời thư dặn, ngoan ngoãn ngồi trong phòng thấp thỏm chờ nàng trở về.
Đó là lý do thứ ba.
Nhưng lúc này, trong lòng bà Trần chỉ đầy một nỗi bất an, cứ từng hồi từng hồi đập mạnh không ngớt.
Bà ấy nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy lo lắng không yên, sợ Thôi Lan Nhân sẽ làm chuyện dại dột, bèn giấu bức thư vào người, vén váy chạy ra ngoài gọi Cảnh Lan.
/
Chợ phía đông.
Nữ tử đội mũ trúc phủ lụa nhẹ nhàng ngồi xuống. Tiểu nhị nhanh nhẹn lau bàn, cung kính tiến lên hỏi nàng muốn dùng gì.
Nàng gọi một bình trà, thêm vài món điểm tâm, rõ ràng có ý ngồi lâu. Tiểu nhị rất biết điều, dọn xong liền lui xuống, không quấy rầy nữa.
Chẳng bao lâu sau, lại có một nữ tử bước vào, ngồi xuống đối diện nàng.
“Không ngờ Thôi nhị nương tử lại chủ động tìm đến ta. Sổ sách ta đã giao, lời hứa cũng đã giữ, không hé nửa lời với ai. Xét theo lý, ta và nàng vốn chẳng còn dây dưa gì nữa.”
Lục nương tử vén mũ trúc, nhấc ly trà lạnh trên bàn hắt sang một bên, rồi lại rót cho mình một ly mới.
“Sổ sách là một chuyện, nhưng hôm ấy cùng công chúa liều mình cứu giá, chẳng lẽ không đáng tính là một ân tình sao?” Thôi Lan Nhân vén nhẹ lớp sa mỏng che mũ, để lộ khuôn mặt mỉm cười.