Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục nương tử bật cười: “Xem ra lời đồn cũng chẳng phải không có căn cứ, chỉ riêng cái bản lĩnh khôn ngoan xảo quyệt của Nhị nương tử, đúng là không thể giả được.”
Nói rồi nàng ta thu lại ý cười, vào chuyện chính: “Người ngươi muốn ta đã mang đến, dưới lầu có một cỗ xe nhỏ, Phan nương tử đang ở trong đó, uống chút rượu nên đã mê man ngủ say.”
Giọng nàng ta nhẹ tênh như thể chỉ vừa bắt được một con gà trong phủ nhà họ Phan đem ra.
Quả nhiên, Thôi Lan Nhân đã đoán không sai.
Lục nương tử này gan lớn tâm sâu, cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì.
Việc như vậy, một nữ tử bình thường sao dám nhúng tay?
Thôi Lan Nhân mỉm cười: “Cứ yên tâm, ta sẽ không để ngươi bị liên lụy. Xong việc, Phan thất nương ta sẽ trả nguyên vẹn trở về.”
Lục nương tử thản nhiên: “Nguyên vẹn hay không, ta cũng chẳng bận tâm lắm. Ta chỉ tò mò, Thôi Nhị nương tử muốn nàng ta để làm gì?”
Thôi Lan Nhân chống tay lên cằm, đáp: “Ta cũng tò mò, nàng ta và công chúa có ân oán gì.”
“Chuyện đó, ta nhớ là chúng ta từng nói rõ rồi, không hỏi đến nhau nữa.” Lục Cẩm Nhi nhắc nhở.
Thôi Lan Nhân nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Nghe nói ngươi còn qua lại với Nhị hoàng tử Tề Man? Chẳng lẽ sắp trở thành hoàng tử phi rồi?”
Lục Cẩm Nhi bật cười lạnh: “Hắn ta? Cũng xứng?”
Giọng điệu ấy khiến Thôi Lan Nhân phải thoáng ngẩn ra. Ban đầu chỉ là thuận miệng hỏi cho vui, giờ thì thật sự bị khơi dậy lòng hiếu kỳ.
Lục Cẩm Nhi rời đi rồi, Tiểu Nga mới ló mình ra, thấp giọng báo: “Phan thất nương đã được an bài ổn thỏa.”
Thôi Lan Nhân đứng dậy: “Vậy chúng ta đi dạo thêm chút nữa.”
Vài ngày trước, Viên tứ lang đã gửi thư đến xưởng gỗ, nói rằng đã bắt được người của Thạch Bang, chính là hai người trước đây được Thôi Lan Nhân đưa vào làm trong xưởng để hỗ trợ ngầm.
Sau khi giúp nàng hạ gục được Viên tứ lang, bọn họ hoàn thành nhiệm vụ liền âm thầm rời khỏi Kiến Khang. Nhưng mãi không có thư hồi âm, khiến nàng lo lắng không yên.
Hóa ra là bị Viên tứ lang bắt được.
Hắn ta lấy việc đó làm điều kiện, "uy hiếp" Thôi Lan Nhân phải ra mặt gặp hắn ta một lần.
Hắn ta tưởng nàng đang dùng chiêu uy hiếp.
Nhưng Thôi Lan Nhân lại không nghĩ vậy.
Kẻ chuyên bày mưu tính kế thường có một câu nói: “Dụ rắn ra khỏi hang.”
Trong giới giang hồ thì lại gọi là “tiên nhân nhảy hố”, kỳ thực bản chất đều không khác nhau là mấy.
Ngay sau khi rời khỏi Tiêu phủ, một đứa trẻ ăn mày liền lén lút trao cho nàng một phong thư khác, yêu cầu nàng hãy dạo quanh Chợ phía Đông thêm một lúc.
Nàng hiểu rõ, Viên tứ lang vẫn muốn xác nhận xem có ai đang theo dõi nàng hay không.
Đủ thấy hắn ta cũng sợ nàng liên thủ với Tiêu Lâm hay ai khác để giăng bẫy gài mình.
Vậy nên Thôi Lan Nhân thuận theo ý hắn ta, chậm rãi dạo bước trong chợ Đông. Nàng đội mũ che mặt, người đi đường đâu ai nhận ra thân phận, lại còn vô tư bàn tán rôm rả những lời đồn đại về các thế gia, không biết rằng “kẻ lừa đảo” trong miệng bọn họ giờ đang đứng ngay bên, chăm chú lắng nghe như thể nghe chuyện cười.
Chỉ khi nghe đến đề cập liên quan tới Thạch Bang, nàng mới hơi cau mày một chút ở phía sau tấm sa.
Không bao lâu sau, một đứa bé bị sổ mũi, một tay cầm xiên kẹo hồ lô, tay còn lại len lén nhét một mẩu giấy vào tay nàng.