Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôi Lan Nhân đọc xong, liền vo tròn tờ giấy, nhét vào túi thơm trong tay áo, rồi kín đáo đưa lại cho Tiểu Nga phía sau. Còn bản thân thì bước về phía trước vài bước.
Tiểu Nga đi tới một sạp hàng bên cạnh, đặt túi thơm lên quầy, mua hai chiếc bánh hồ. Ông chủ sạp bánh vừa cầm lấy liền nhận ra túi bên trong có những vụn bạc nhỏ cùng một mảnh giấy nhăn nheo.
“Phan phủ.”
Tiểu Nga thấp giọng thốt ra hai chữ, ngón tay khẽ dựng lên làm ám hiệu. Lão chủ vừa làm bánh vừa liên tục gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, thu nhận túi thơm.
Bạc vụn là tiền công, còn mảnh giấy là thông tin cần chuyển giao.
Ở Kiến Khang, không ít sạp hàng kiêm luôn việc truyền tin đưa thư. Tiểu Nga vốn quen thân với những người này, giao việc cho họ cực kỳ thuần thục.
Khi Tiểu Nga quay người mang bánh trở về, đứa con trai của ông chủ đã nhanh chóng cầm lấy túi thơm, len lỏi qua các con ngõ, đi truyền tin.
Lúc này cửa thành đang bị phong tỏa nghiêm ngặt. Dù Viên tứ lang có che giấu tên tuổi, ẩn thân kỹ đến mấy, cũng không thể rời khỏi nội thành Kiến Khang.
Vì vậy, nơi hắn ta hẹn gặp Thôi Lan Nhân, tất nhiên cũng chỉ có thể nằm trong phạm vi thành trong thành, chỉ là hơi hẻo lánh, vắng người mà thôi.
Chính là một tòa hành cung xưa kia từng bị thiêu rụi, giờ chỉ còn vài mảnh tường gạch đổ nát.
Người phu xe bên thuê ngựa kể rằng, nơi đó từng xảy ra dịch bệnh, bị triều đình phong tỏa. Người trong cung nếu không bị đói mà chết, thì cuối cùng cũng chết trong biển lửa.
Cách nhanh nhất để chặt đứt mầm bệnh xưa nay, không phải là bát thuốc thang, mà chính là một trận hỏa hoạn. Từ cổ chí kim đều làm như thế.
Có điều, đây là hoàng thành của Đại Tấn, lại còn là hành cung của hoàng thất, không rõ năm đó người bị nhốt bên trong là ai, thân phận ra sao.
“Nhị vị nương tử sao lại tới nơi như vậy? Chỗ này không phải chốn đùa giỡn đâu…”
Tiểu Nga lạnh giọng cắt ngang, “Không cần ngươi nhiều lời. Lấy tiền rồi cút đi.”
“Ai dà! Ai dà!” Người phu xe vừa nghe thấy tiền là mềm nhũn cả người, gật đầu khom lưng, lên xe đánh ngựa rời đi ngay.
Thôi Lan Nhân vén lớp màn lụa mỏng, ngẩng đầu nhìn lên.
Hành cung vốn được xây dựng trên một gò đất nhỏ, lẽ ra bốn phía phải rợp bóng cây xanh, nhưng sau trận hỏa hoạn, chỉ còn lác đác hơn mười gốc cây cháy đen như cọc than trơ trọi trên sườn dốc.
Thảm cỏ dại xanh um trải dài từ chân dốc đến tận đỉnh, như một tấm thảm lụa xanh biếc phủ kín đất trời. Đỉnh dốc đã bị san phẳng, lát gạch nền, trên mặt gạch ngổn ngang những cột kèo đổ nát, ngói lưu ly vỡ vụn, một mảnh ngói hình rồng chạm trổ tinh xảo nằm lặng lẽ dưới đất, lặng lẽ chứng minh cho sự huy hoàng đã từng tồn tại nơi đây.
Tiểu Nga cảnh giác quan sát bốn phía, đây cũng chính là lý do vì sao Viên tứ lang chọn chỗ này: địa thế trống trải, khó mà ẩn nấp hay mai phục.
“Bộp…bộp…” Hai tiếng vỗ tay không nhanh không chậm vang lên, thu hút ánh mắt hai người về phía góc tây bắc.
Chỉ thấy Viên tứ lang vắt chân ngồi trên một chân cột sơn đỏ còn sót lại, phía sau là hai gã đàn ông có vẻ mặt dâm tà, dáng vẻ lưu manh, chẳng hề giống bảo tiêu của thế gia quý tộc mà trông như đám du côn đầu đường xó chợ.