Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hay lắm.” Viên tứ lang lại đập tay mạnh, châm biếm:
“Nhưng cái ngươi hy sinh đâu chỉ là bản thân? Còn có cả danh tiếng nhà họ Thôi, nhà họ Tiêu nữa! Ngươi chẳng qua là mượn việc nghĩa mà rút dao vào người khác, đừng có tự vẽ vời bản thân cao thượng làm gì.”
Hắn ta ngưng một nhịp, lại tiếp lời:
“Ta không giống ngươi. Ta coi trọng họ của mình, coi trọng gia tộc của ta! Phụ thân ta yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, bởi vì ông từng có hai đứa con trai xuất sắc, chính trực, độ lượng, nhân từ, cứ như là Phật ngự liên đài được dát vàng. Việc gì họ làm cũng như uống nước, thuận lợi, nhẹ nhàng: thăng quan, lập danh, được cha tin yêu, tất cả đều dễ như trở bàn tay. Còn ta thì sao? Phải khổ sở trăm bề mới làm xong được một việc…”
Ánh mắt Thôi Lan Nhân lạnh lẽo, nhìn thẳng hắn ta không chút dao động.
Cái gọi là khổ sở của hắn ta, chẳng qua là tốn tâm cơ để nghĩ ra mưu kế hiểm độc, sau đó lại tốn tâm tư đi lừa gạt một nữ tử vô tội ngây thơ, cuối cùng đổi lấy chút hư danh và lời tán tụng trong mộng.
Viên tứ lang đứng dậy, dang tay bước lên vài bước, giọng điệu như thuyết giáo:
“Ta không phủ nhận mình có lỗi với họ Ôn, nhưng ta cũng từng cứu rất nhiều nạn dân. Phu quân ngươi - Tiêu Thần Ngọc, năm đó chẳng phải cũng từng lựa chọn giống ta hay sao? Bỏ nhỏ giữ lớn! Đúng vậy, nếu trưởng công tử đứng vào vị trí của ta, hắn cũng sẽ làm như vậy. Đến lúc đó, ngươi cũng sẽ dùng ánh mắt căm hận này để nhìn hắn ư?”
Tiểu Nga bước lên nửa bước, chắn trước người Thôi Lan Nhân.
Trong tay áo nàng ấy vẫn giấu con dao lóc xương được mài bén như cắt tóc. Chỉ cần Viên tứ lang dám lao đến, nàng ấy sẽ lập tức rạch rơi đầu hắn ta.
Thôi Lan Nhân khựng lại một thoáng, rồi tiếp tục:
“Họ Ôn quả thật từng nâng giá lương thực, nhưng cũng chính vì muốn các thương nhân quanh vùng tìm mọi cách đưa lương về. Họ dùng giá cao để thu mua, nhưng lại dùng giá cực thấp để bán cho dân chúng… Họ vốn vì cứu dân mà làm vậy. Ngươi lại chỉ chọn phần đầu, cắt bỏ phần sau, cố tình bóp méo sự thật, gán cho người vô tội tội danh ngụy tạo. Ngươi làm sao có thể so sánh với Tiêu Lâm được?”
Viên tứ lang phá lên cười điên dại, cười đến chảy cả nước mắt. Hắn ta ôm bụng, cười đứt quãng:
“Tốt lắm, tốt lắm… Chỉ có trưởng công tử là cao quý như ánh trăng, còn ta thì… thì chỉ đáng thối rữa như bùn, phải không?!”
Một lúc lâu sau, hắn ta đưa tay lau khóe mắt vì cười quá mà rớm lệ, đứng thẳng dậy nói:
“Ngươi đã chịu đến đây, chứng tỏ ngươi vẫn còn để tâm đến thanh danh của trưởng công tử. Ngươi cũng biết, nếu dính dáng đến Thạch Bang, e rằng cả hai bên đều chẳng được yên thân...”
Vào chính đề, sắc mặt Thôi Lan Nhân cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc.
Viên tứ lang càng thêm đắc ý, khẽ khàng dụ dỗ:
“Ngươi lại gần đây, ta sẽ nói cho ngươi biết nơi giấu hai người kia. Ngươi rất muốn biết tung tích bọn họ, chẳng phải cũng không muốn việc này kinh động đến hoàng thượng sao?”
Thôi Lan Nhân lộ vẻ khó xử, ánh mắt do dự không yên.
Viên tứ lang nở nụ cười đầy tính toán, đưa tay về phía nàng:
“Làm theo lời ta, ta vốn không có thù oán gì với Tiêu gia, có thể tha cho họ một con đường sống...”
“Doanh Doanh, đừng nghe hắn!” – Tiểu Nga kéo tay nàng lại.