Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sắc mặt Thôi Lan Nhân tái nhợt, yếu ớt thì thầm:
“Nhưng… hắn nói đúng. Ta không muốn vì chuyện này mà liên lụy đến Tiêu Lâm...”
Viên tứ lang tiếp tục dụ dỗ: “Lại đây… lại đây đi...”
Thôi Lan Nhân vừa giằng tay Tiểu Nga, vừa bước từng bước về phía trước, bước đi rất chậm, nhưng Viên tứ lang lại vô cùng hưởng thụ quá trình này.
Được tận mắt chứng kiến kẻ mà hắn ta căm hận nhất đang từng bước, từng bước lún sâu vào địa ngục của chính nàng, được thấy nàng giãy dụa, thấy nàng đau đớn… thật sự là một chuyện vô cùng mỹ mãn.
Tiếng sấm đùng đoàng vọng đến, như tiếng tim hắn đang điên cuồng dội mạnh trong lồng ngực.
“Là ngựa! Rất nhiều ngựa! Có người tới! Chúng ta trúng kế rồi…!”
Người đầu tiên phát hiện ra bất thường chính là kẻ đứng sau lưng Viên tứ lang. Gã nghe thấy âm thanh lạ, bước đến mép đài quan sát nhìn xuống, chỉ thấy hàng trăm con ngựa đang lao như bay về phía này.
Tựa như muốn đoạt mạng ai đó.
Viên tứ lang đột ngột tỉnh ngộ, lắng tai nghe, quả nhiên là tiếng vó ngựa cuồn cuộn. Một đội kỵ binh khổng lồ đang ập đến như vũ bão.
Hắn ta quay đầu nhìn Thôi Lan Nhân với gương mặt dữ tợn.
Nữ lang vừa rồi với sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ không thôi, giờ đã thay bằng một nụ cười tinh quái và lạnh lùng.
Cùng lúc đó, cánh tay trái nàng giơ lên, lộ ra đầu mũi tên lấp lánh đang nhắm thẳng về phía hắn ta, không lời nhưng rõ ràng cảnh cáo: dám bước thêm một bước nữa, ta bắn đấy!
Đến lúc này hắn ta mới nhận ra, nãy giờ Thôi Lan Nhân vẫn luôn đang che mắt hắn ta, câu giờ hắn ta!
Nỗi sợ, cơn giận, tất cả đều là nàng cố tình diễn!
Hắn ta phẫn nộ gào lên:
“Ngươi không cần hai kẻ của Thạch Bang nữa à? Ngươi không màng đến thanh danh của Tiêu Lâm nữa sao?!”
Thôi Lan Nhân bình tĩnh đáp:
“Thạch Bang sớm đã tan rã. Hai người đó chẳng qua là những hiệp khách mang lòng trung nghĩa. Nếu ngươi thật sự moi được chứng cứ từ họ, thì đã chẳng cần lừa ta đến tận đây.”
Tiểu Nga nhân lúc Viên tứ lang hoảng loạn, lao vút ra như một cơn gió, tung hai cú đòn gọn ghẽ khiến hai tên du côn hoảng loạn bên cạnh ngã gục. Nàng ấy nhanh chóng kéo họ vào góc khuất giấu đi.
Chờ sau còn có thể tra hỏi vài điều.
Trong khi đó, Thôi Lan Nhân đứng đối mặt Viên tứ lang, khẽ thở dài như bất lực:
“Ta chỉ muốn ngươi chết. Thế mà ngươi cứ lẩn trốn mãi, khiến ta phiền lòng biết bao.”
Đến lượt Viên tứ lang biến sắc, mồ hôi vã như mưa. Hắn ta lảo đảo lùi lại hai bước:
“Ngươi gọi ai đến đây?!”
“Dĩ nhiên là người cũng muốn ngươi chết…” – chính là Phan thị trung.
Bốn chữ cuối chưa kịp thốt ra, một mũi tên lông vũ như sấm sét lao đến, tiếng gió rít lên xé toạc không gian.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng.
Viên tứ lang bị lực mạnh quật ngã xuống đất, ngực hắn ta cắm chặt một mũi tên vẫn còn rung bần bật.
Biến cố đột ngột khiến Thôi Lan Nhân cũng giật mình kinh hãi. Nàng quay phắt đầu lại, chỉ thấy một con ngựa quen thuộc phi nhanh lên bậc đá, trên lưng là vị lang quân với gương mặt tái xanh như sắt, đang lao thẳng về phía nàng.
Thôi Lan Nhân bất giác mím môi đầy căng thẳng.
Chỉ mong Trần ma ma chưa kịp đưa bức thư kia cho Tiêu Lâm đọc…
Chưa kịp để Thôi Lan Nhân hoàn hồn lại, Tiêu Lâm đã cưỡi ngựa phi thẳng đến trước mặt nàng.