Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng kim loại va vào bàn đạp ngựa vang lên một tiếng “choang”, khiến nàng bất giác rợn tóc gáy, toàn thân căng cứng, đôi mắt mở to đầy cảnh giác.
Lang quân "bịch" một tiếng nhảy xuống ngựa, tay vung dây cương, thân thể nàng liền bị kéo về phía trước.
Thôi Lan Nhân đột ngột đối diện với gương mặt gần trong gang tấc của Tiêu Lâm, tim nàng khẽ run bần bật.
Sao chàng lại đến nhanh như vậy?
Nhất định là bà vú Trần đã xem lời dặn của nàng như gió thoảng bên tai, lén báo tin trước rồi!
Nếu thật là như vậy, Tiêu Lâm hẳn đã đọc được bức thư nàng để lại, bức thư chia ly mà nàng coi là hạ sách trong vạn bất đắc dĩ.
Nếu mọi chuyện thất bại, nếu kết cục cũng như Viên tứ lang bị “xử lý”, thì ít nhất… nàng cũng có thể chọn cho mình một cái kết không đến nỗi quá nhục nhã.
Sắc mặt Tiêu Lâm không biểu cảm, nhưng đôi mắt thì chăm chú đảo qua người nàng.
Trên mặt nàng lấm tấm tro bụi, tóc rối bời vì gió, hai mắt vẫn mở to, không đến nỗi hoảng loạn, chỉ là hơi sững sờ.
Nàng không sao, không bị thương, vẫn lành lặn đứng đó.
Hắn đưa một tay khẽ nâng khuôn mặt ấm nóng của nàng, mày đang nhíu chặt khẽ giãn ra đôi chút.
Nhưng đúng lúc ấy, Viên tứ lang nằm thoi thóp dưới đất lại phát ra một tràng cười quái dị, thu hút ánh nhìn của cả hai.
“Không ngờ…” – hắn ta vừa mở miệng, máu đã phun trào ra ngoài, tựa như trong người hắn ta cất giấu một dòng suối máu dữ dội, hắn liên tục bị chính dòng máu đó làm nghẹn, đôi mắt đỏ ngầu, ngập đầy tơ máu, cả người chẳng khác nào nửa người nửa quỷ.
“…Người đầu tiên mất bình tĩnh lại là trưởng công tử.”
Lúc này, Thôi Lan Nhân mới phát hiện tay còn lại của Tiêu Lâm đang cầm một cây trường cung.
Ánh mắt nàng đảo nhanh sang ngực của Viên tứ lang, mũi tên vẫn còn rung nhẹ.
Nàng hốt hoảng, vội nói:
“Phu quân! Chàng không thể giết hắn…”
Nàng vốn muốn để Viên tứ lang chết trong tay Phan thị trung, như vậy bất kể phía sau hắn ta còn thế lực nào thao túng, cứ để chúng tự cắn xé nhau là tốt nhất.
Tính toán trăm bề, không ngờ Tiêu Lâm lại bất ngờ xuất hiện, trong cơn gấp gáp liền bắn một mũi tên vào yếu huyệt của hắn ta.
Nàng lập tức chỉ vào mũi tên trước ngực Viên tứ lang, nói:
“Để thiếp rút tên ra.”
Mũi tên của từng gia tộc đều có thiết kế và hoa văn riêng, vì vậy trong các buổi săn bắn, người ta thường dựa vào đầu tên và lông vũ để xác định ai bắn trúng con mồi.
Tiểu Nga lập tức giữ chặt tay nàng lại:
“Không được! Bây giờ mà rút ra thì máu sẽ phun như suối, hắn cũng chết ngay lập tức.”
Thôi Lan Nhân trừng mắt nhìn Viên tứ lang đang nằm dưới đất không ngừng nôn ra máu, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Tiếng vó ngựa và tiếng người phía sau mỗi lúc một rõ.
Nàng chợt vươn tay về phía Tiểu Nga xin một con dao. Tiểu Nga không nghi ngờ gì, lập tức đưa qua.
Thôi Lan Nhân không nói không rằng, chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu, đặt thẳng con dao lên bên cổ phải của mình.
Tiêu Lâm và Tiểu Nga đồng thời bị hành động của nàng dọa cho một trận hoảng hồn, nhưng dù họ có đứng sát bên, cũng không thể nhanh tay hơn Thôi Lan Nhân.
Nàng hoàn toàn không có ý định tự vẫn. Chỉ là dùng lưỡi dao sắc lạnh vạch một đường nông trên cổ mình, rồi lập tức ngồi xổm xuống, nhét con dao vào tay trái của Viên tứ lang, kẻ lúc này vẫn đang co giật, ôm lấy vết thương.