TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 330

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Trong tình huống cấp bách như thế, Thôi Lan Nhân vẫn không quên hắn ta là người thuận tay trái.

Tiêu Lâm một hơi còn chưa kịp thở ra, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy đầu ngón tay Thôi Lan Nhân dính đầy máu tanh dơ bẩn của hắn ta.

Viên tứ lang biết rõ nàng đang làm gì, nhưng trong lúc này lại không thể nói được lời nào, chỉ có thể tức đến nỗi ngực phập phồng dữ dội, máu tuôn càng lúc càng nhiều.

Lúc này, Phan thị lang cùng đám người hầu mới vừa xuống ngựa, trông thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt cũng chưa thể lập tức phân rõ tình hình.

Thôi Lan Nhân nước mắt lưng tròng, một tay chỉ vào Viên tứ lang đang nằm lăn dưới đất, tay kia khéo léo giữ hờ bên vết thương, đặc biệt chú ý không che mất vết máu trên cổ, giọng nàng cao và vang dội:

“Hắn muốn giết ta!”

Một câu nói, là sự thật.

Viên tứ lang quả thật muốn nàng chết, chỉ là còn chưa kịp ra tay mà thôi.

Phan thị trung liếc mắt nhìn Tiêu Lâm đang đứng bên cạnh vị nữ lang.

Ngựa của trưởng công tử phóng rất nhanh, vừa ra khỏi ngõ đã vượt lên trước. Có lẽ hắn vừa vặn chứng kiến cảnh Viên tứ lang ra tay?

“Thôi Nhị tiểu thư, sao lại có mặt ở đây?”

Bởi vì Phan thất nươngmất tích, bọn họ nghi ngờ bị Viên tứ lang bắt đi, nên mới đặc biệt lưu tâm. Trùng hợp gác cổng nói có một đứa trẻ ném vào một cái túi thơm, chất liệu rất tinh xảo, bên trong còn có một mảnh giấy nhỏ.

Túi thơm được đưa cho a hoàn thân cận của thất tiểu thư xem, xác nhận đúng là đồ nàng ta mang theo hôm nay. Thế nên bọn họ mới lần theo manh mối trong tờ giấy mà tìm đến đây.

Từ phủ họ Phan chạy đến nơi này đã mất không ít thời gian, nữ lang như Thôi Lan Nhân không lý gì có thể đến trước bọn họ.

Không chỉ nàng, mà cả Tiêu Lâm cũng vậy.

Phan thị trung lại hỏi:

“Trưởng công tử sao cũng có mặt ở đây?”

Thôi Lan Nhân chớp chớp mắt, lập tức đáp lời:

“Gần đây có nhiều lời đồn thất thiệt, phu quân lại không cho ta ra ngoài, sợ ta nghe được rồi buồn phiền, đúng lúc có người tiến cử nơi này phong cảnh tốt…”

Nói đến đây, ánh mắt mọi người đều hiện rõ vẻ: Nghe ngươi nói xạo tiếp xem nào.

Thôi Lan Nhân nói tới đâu lại tự mình vá lại tới đó:
“…Người tiến cử ấy chính là Viên tứ lang, hắn còn nói nếu ta chịu đến đây, sẽ tiết lộ bí mật của nhà họ Phan.”

Sắc mặt Phan thị trung khựng lại, rồi gượng cười hai tiếng: “Nhị tiểu thư cũng quan tâm đến chuyện của nhà họ Phan ta sao?”

Lão ta thừa lúc ấy liếc nhìn Viên tứ lang đang nằm dưới đấtm phát hiện đối phương vẫn chưa chết, hai tay vẫn đang cố sức bịt lấy vết thương trên ngực, đến cả ngón tay cũng nhuốm đầy máu.

Không ngờ trong tình trạng ấy, trong tay hắn ta vẫn còn nắm chặt một thứ vũ khí hình dáng kỳ lạ, lưỡi dao sắc bén, còn vương lại chút máu, chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho câu nói đầu tiên của Thôi Lan Nhân:

Viên tứ lang muốn giết nàng.

Có lẽ lúc đó trưởng công tử từ xa trông thấy, lập tức quyết đoán, bắn cho hắn ta một mũi tên.

Mũi tên ấy, quả thực là tuyệt kỹ, vừa đủ giữ lại một hơi thở, nhưng cũng đảm bảo hắn nhất định không thể sống sót.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo