TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 34

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

“Bà ấy lập tức đẩy thiếp ra phía trước mà nói: Con bé này da non thịt mềm, ăn ngon lắm đấy!”

Tiêu Lâm kinh ngạc nhìn nàng.

Hắn từng nghe kể, ở những nơi chịu thiên tai, chiến loạn nặng nề, người nghèo vì quá đói khổ mà đến mức đổi con lấy ăn, vô cùng tàn nhẫn. Nhưng hắn chưa từng nghĩ, Thôi Lan Nhân cũng từng trải qua điều ấy.

Khi ấy nàng vẫn còn nhỏ, không biết đã sợ hãi và tuyệt vọng đến mức nào, điều này hắn thực sự không dám tưởng tượng.

Tiêu Lâm im lặng, không lên tiếng, gương mặt trầm mặc.

Thôi Lan Nhân thì trái lại, khi thổ lộ về quá khứ đáng sợ đó lại nhoẻn miệng cười với hắn: “Tất nhiên là thiếp không bị người ta ăn thịt rồi, nếu không thì làm sao còn ngồi đây chuyện trò cùng chàng được?”

Tiêu Lâm không hiểu vì sao nàng vẫn có thể mỉm cười, cứ như đó chẳng phải là chuyện gì liên quan đến bản thân mình vậy.

Hắn trầm giọng nói: “Bà bà ấy, e là cũng chẳng phải người tốt.”

“Tiêu Thần Ngọc!” Thôi Lan Nhân đột nhiên trợn to mắt, kinh ngạc thốt lên: “Thì ra chàng cũng biết nói xấu sau lưng người khác đấy à?”

“Chỉ là nói đúng sự thật.” Tiêu Lâm đáp: “Nếu bà ấy là người tốt thì đã không đẩy nàng ra ngoài cho người ta làm thịt.”

Một đứa trẻ có thể ăn no với nửa cái bánh bao thì cũng chẳng lớn đến đâu, vậy mà bà ấy vẫn nhẫn tâm đẩy đứa trẻ ấy ra, sao có thể gọi là lương thiện?

“Những chuyện thân sơ gần xa là lẽ thường tình mà.” Thôi Lan Nhân nhẹ giọng nói, như vừa đang thuyết phục chính mình, vừa đang thuyết phục Tiêu Lâm: “Thiếp đâu phải cháu ruột bà ấy, chỉ là đứa bé bị bỏ rơi bên đường. Bà ấy cho thiếp ăn, dẫn thiếp đi lánh nạn… Nếu không phải vì gặp thủy tặc thì có lẽ bà ấy cũng là một người tốt.”

Đôi mắt nàng trong vắt, sáng rỡ như chưa từng vẩn đục.

Nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc ấy, trái tim Tiêu Lâm lại mềm xuống. Rõ ràng là dáng vẻ tươi cười kia mà hắn lại nhìn thấy hai chữ - đáng thương.

“…Ừ.” Hắn gật đầu, dù trong lòng chẳng mấy đồng tình.

Thôi Lan Nhân vừa vui mừng vừa thoáng u sầu: “Đúng không! Thiếp cũng phải nghĩ rất lâu mới thông suốt được chuyện này, cho nên đã không còn trách bà bà nữa.”

“Vậy… sau khi gặp thủy tặc, nàng đã…”

Tiêu Lâm vốn không phải người tò mò, càng không phải kẻ thiếu lễ độ thích dò hỏi chuyện riêng của người khác. Chỉ là câu chuyện của Thôi Lan Nhân thật sự vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Lại thêm cách nàng kể nhẹ như không, khiến người khác nghe mà cứ ngỡ đó chỉ là một chuyện vụn vặt.

Nhưng trên thực tế, nếu những trải nghiệm đó rơi xuống đầu bất cứ cô nương nào thì đều là nỗi đau sâu sắc khó mà nói ra.

Lẽ ra hắn không nên hỏi tiếp.

Thôi Lan Nhân lại tự nhiên tiếp lời hắn: “Chàng muốn hỏi thiếp làm sao thoát ra phải không? Chẳng có gì to tát đâu, là nhờ gặp được Tề Man. Cậu ta van xin tên đầu lĩnh để thiếp không bị ăn thịt. Sau đó bọn thiếp còn cùng nhau trốn thoát khỏi đám thủy tặc nữa…”

Nói tới đây, nàng bỗng khựng lại, rồi nhanh chóng hối hận vì lỡ lời: “Chuyện này chàng nhất định đừng kể với ai hết, nếu không thì… Tề… Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ tức giận, lại tìm đến chàng gây phiền toái đấy.”

Tề Man, Nhị hoàng tử.

Tiêu Lâm nghe thấy cái tên này, hàng lông mày liền khẽ chau lại.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 50 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo