TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 336

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tiêu Lâm cũng không ngờ, trong tình cảnh như vậy, Thôi Lan Nhân lại còn có thể vui vẻ?


Cơn giận trong lòng hắn suýt nữa đã bị nàng làm cho tiêu tan.


Hắn lại nhìn sang, thấy cây bút trong tay nàng đã chọc thủng mặt giấy, mực loang lổ cả một khoảng, dưới đó đâu còn hình dáng chữ nghĩa gì.


Hắn đành nhẫn nại không động đậy, chờ đến khi Thôi Lan Nhân nằm bò ra bàn, hơi thở bình ổn lại, mới lặng lẽ đổi cho nàng cây bút mới, ra hiệu bảo nàng tiếp tục viết.


“…”


Viết nữa sao?


Thôi Lan Nhân quay đầu nhìn Tiêu Lâm, thấy vẻ mặt hắn vẫn nghiêm túc như cũ, đành ngoan ngoãn cầm bút lên.

Nàng dùng tay trái đè giấy, chống đỡ thân mình, tay phải khẽ run, chậm rãi hạ đầu bút xuống trang giấy, mực lan ra rất nhanh, bên ngoài nét chữ "ta" mờ mờ hiện lên một lớp sương mỏng như lụa.


Vừa nhìn nét chữ, Thôi Lan Nhân đã biết không đạt yêu cầu, nhưng giờ đây, với nàng mà nói, viết đủ mười lần thật sự là một thử thách không nhỏ, liền muốn qua loa cho xong:

“Cái này… không phải, không phải do lỗi của… ta…”


Chữ khó viết, nói cũng không trôi chảy, lời của nàng như đứt quãng, không sao nói hết câu.


Tiêu Lâm cúi đầu nhìn xuống phần cơ thể mình vẫn còn lộ ra ngoài, từ nhỏ đã học kiềm chế, nên dù trong tình cảnh này vẫn giữ được vài phần tỉnh táo, còn có thể dửng dưng mà nhận xét:

“Ừm, là tại... mực nhiều quá.”


Thôi Lan Nhân không kịp bắt đầu lại hàng mới, vẫn cố chấp viết tiếp chữ “vĩnh” bên dưới chữ “ta” phủ sương kia. Nào ngờ bút vừa chấm xuống, thân mình liền bị va mạnh, góc độ ấy chẳng biết chạm phải nơi nào, khiến nàng bật kêu khẽ một tiếng, lưng dưới như tê dại, mềm nhũn ra.


Tiêu Lâm thấy nàng phản ứng như vậy, lập tức nhận ra sai sót, dịu giọng nói:

“Xin lỗi, bị lệch rồi.”


Vừa nói, vừa giữ nàng lại, điều chỉnh vị trí.


Thôi Lan Nhân khẽ hừ hai tiếng, rồi lại lẩm bẩm như thể tự an ủi:

“Thật ra… như vậy cũng được…”


Nhưng Tiêu Lâm vờ như không nghe thấy, chỉ thản nhiên bảo nàng đổi dòng khác viết lại từ đầu.


Hết lần này đến lần khác, Thôi Lan Nhân đã viết đến mười mấy chữ “ta”, lòng rối như tơ vò, thân thể cũng như bị giày vò đến cực hạn, lại chẳng thể giải thoát.


Nàng cứ bị nâng lên thật cao, rồi bất chợt rơi xuống đất bằng.


Thân thể đã mệt mỏi đến mức chỉ cần chạm khẽ cũng run rẩy, nhưng lại vẫn chưa chạm tới ranh giới cuối cùng.


Nóng quá, ngứa quá, trống rỗng quá.


Nàng thậm chí muốn tự mình cố gắng, nhưng mỗi lần nàng khẽ cựa quậy, Tiêu Lâm liền đoán được ý đồ, mạnh mẽ ấn chặt eo nàng, nghiêng mình tránh đi, để nàng cắn hụt một lần nữa, chỉ có thể nức nở mà ứa lệ nơi khóe mắt.


Tiêu Lâm dùng lớp áo lót lau những “giọt lệ” ấy của nàng.


Vải áo từng lượt từng lượt chà sát bên sườn non mẫn cảm, Thôi Lan Nhân giống như một con cá sắp chết nằm trên thớt, giãy giụa bất lực, thật khiến người thương xót.


Nàng nghẹn ngào gọi hai tiếng “phu quân”, ý cầu xin đã quá rõ ràng, nàng không muốn kiểu nửa vời như thế này, nàng muốn thật sự…


Thế nhưng, Tiêu Lâm vẫn lần nữa phớt lờ khát vọng mà nàng bày tỏ.


Từ trước đến nay, Thôi Lan Nhân chưa từng gặp phải tình huống thế này, trước kia hễ Tiêu Lâm vừa cởi áo, là sẽ như ma quỷ quấn lấy nàng không dứt.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo