Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ cần nàng hơi chủ động một chút, Tiêu Lâm liền sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần, khiến nàng như bị từng đợt từng đợt sóng triều cuốn trôi, chẳng có lấy một khắc thở dốc.
Ai mà ngờ được hôm nay hắn lại có thể thanh tâm quả dục đến mức ba lần ngang qua cửa phòng mà không bước vào, chỉ nhóm lửa mà không chịu dập, ngay cả khi nàng lén lút cọ người trên bàn cũng bị hắn giữ chặt lại, định tu đạo tu hành cùng nàng luôn sao?
Thôi Lan Nhân nhìn mớ giấy bị mình làm hỏng trước mặt, chỉ cảm thấy việc xin lỗi này thật chẳng dễ dàng gì.
Nàng cố kìm nén khao khát trong lòng, định nhân lúc này mau chóng viết xong.
Biết đâu nàng vừa viết xong, Tiêu Lâm liền nguôi giận, hai người lại có thể vui vẻ làm tới cùng.
Nghĩ thì nghĩ rất đẹp, Thôi Lan Nhân chủ động thay giấy, cổ tay linh hoạt vung bút, thoáng chốc đã viết đến hai chữ “rời khỏi”. Sự suôn sẻ này khiến nàng tự tin gấp bội, thế nhưng dường như Tiêu Lâm muốn chống lại nàng, lại lần nữa chen vào cơ thể nàng.
Toàn bộ sự chú ý của Thôi Lan Nhân bị cướp sạch trong khoảnh khắc.
Chữ “Tiêu” kia sao mà nhiều nét thế, nào ngang nào dọc, tay nàng mềm nhũn như sợi mì chín, viết cứ lắc la lắc lư.
Tiêu Lâm vẫn giở trò cũ, chỉ nhẹ nhàng, mập mờ mà vờn quanh bên ngoài, như gãi ngứa qua giày, không trúng mà cũng không buông tha.
Dù động tác nhẹ nhàng, nhưng cảm giác tích lũy từng chút một vẫn rất mãnh liệt. Chỉ là hắn hiểu rõ cơ thể nàng quá, luôn chọn đúng thời điểm nhất để cắt ngang, khiến Thôi Lan Nhân chẳng cách nào thỏa mãn.
Viết chữ? Viết cái gì chứ!
Thôi Lan Nhân dằn mạnh bút xuống bàn.
Nàng chống tay lên bàn, nhấc người ngồi lùi ra sau, Tiêu Lâm quả nhiên phối hợp mà lùi theo. Nàng thừa cơ đầu ngón chân chạm đất, xoay người lại, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía trước.
Vạt áo Tiêu Lâm mở rộng, cơ bụng hiện rõ từng đường gân rãnh, ánh sáng hắt lên khiến mỗi múi cơ càng thêm nổi bật. Hai bên cơ bụng lõm xuống thành hai đường cong sắc nét, tựa như hào nước bảo vệ thành trì, từng giọt mồ hôi ngưng tụ theo đó chảy xuống, mạch máu xanh nổi hằn, kéo dài đến nơi một vật đang ngẩng cao đầu…
Thôi Lan Nhân nhìn chằm chằm, chẳng ra thể thống gì mà còn khẽ liếm môi.
Tiêu Lâm bị hành động bất ngờ của nàng chọc cho sững người, thấy nàng còn trơ trẽn mà nhìn chòng chọc vào hạ thân hắn, bụng dưới không khỏi lại căng cứng, khàn giọng hỏi:
“...Không viết nữa à?”
Lý lẽ của Thôi Lan Nhân thì không đủ, mà khí thế lại dư thừa, hùng hồn đáp:
“Phu quân cũng đâu có nói là phải viết xong lúc nào, chút nữa ta viết không được sao?”
Vừa dứt lời, nàng bước tới một bước, hai tay nắm lấy hắn.
Cả hai đều có cảm nhận rõ ràng ngay lập tức.
Một người cảm thấy tay đối phương mềm mại, ấm nóng, làn da mịn màng như tơ lụa quấn quanh.
Một người thì nghĩ, đúng là tự ngược mà, rõ ràng đã đến mức này còn cố sống cố chết nhịn.
Thôi Lan Nhân cố ý trêu chọc:
“Phu quân giận ta đến thế, mà vẫn... cứng như vậy, là vì sao thế?”
Không chỉ có mình nàng khổ sở, nhưng Tiêu Lâm lại cứ nhẫn nhịn được, thà hành hạ bản thân cũng không chịu cho nàng một chút sung sướng.
Hắn bình tĩnh nói:
“Lúc Doanh Doanh không nghe lời, ta vốn định dùng cái này để đánh…”