TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 338

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Trong đầu Thôi Lan Nhân lập tức hiện lên hình ảnh khiến người ta huyết mạch sôi trào, hai tay vô thức xoa nhẹ như đang hồi tưởng.


Tiêu Lâm nâng gương mặt ửng đỏ của nàng bằng một tay, ánh mắt dừng lại nơi đôi mắt trong veo như nước đang long lanh ánh sáng ấy, lạnh nhạt nói:

“Nhưng sau đó ta lại nghĩ, Doanh Doanh có khi sẽ thích, vậy chẳng phải lại biến phạt thành thưởng rồi sao?”


Thôi Lan Nhân bĩu môi, nhưng nàng nào dễ chịu thua như thế. Dựa vào tư thế thuận lợi, nàng nghiêng đầu sang, đầu lưỡi khẽ liếm lên lòng bàn tay hắn, giọng mang chút trêu chọc:


“Vậy phu quân đã nghĩ ra, muốn phạt thiếp kiểu gì chưa?”


Tiêu Lâm buông nàng ra, tựa người ra sau ngồi xuống chiếc ghế lớn làm từ gỗ đàn hương có tay vịn uốn cong.


Hắn kéo nàng lại, ý bảo nàng ngồi lên đùi mình.


Không phải hai người chưa từng thử tư thế này, Thôi Lan Nhân lập tức hiểu ý.


Chỉ là tư thế khác nhau thì mức độ thân mật của làn da cũng khác nhau.


Thực ra nàng thích nhất là tư thế nằm sấp, tuy trên bàn không thoải mái bằng trên giường, nhưng ít nhất cũng đỡ phải dùng sức.


Còn tư thế hiện tại chính là cái mà nàng ghét nhất.


Nhưng giờ Tiêu Lâm vẫn còn đang giận, nàng cũng không dám quá đòi hỏi.


Hai tay nàng chống lên vai hắn để làm điểm tựa, rồi bước chân vòng qua đùi hắn ngồi lên.


Cúi đầu nhìn thoáng qua, nàng lại ngẩng đầu chớp mắt nhìn hắn.


Tiêu Lâm lạnh nhạt nói:

“Tự mình dẫn vào.”


Thôi Lan Nhân líu ríu đáp:

“Ồ ồ…”


Trong lúc làm theo, nàng không tránh được cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng.


Không lẽ… cái gọi là "trừng phạt" của Tiêu Lâm là để nàng tự làm tất cả, còn hắn chỉ ngồi hưởng thụ?


Không ngoài dự đoán, sau khi nàng tự mình hạ xuống…


Tiêu Lâm chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên eo nàng, trong đôi mắt đã dâng trào dục vọng nồng đậm, nhưng miệng vẫn giữ vẻ bình tĩnh:

“Tự làm đi.”


Thôi Lan Nhân vốn là người thích hưởng thụ, lười động tay động chân, nghe vậy thì lập tức ủ rũ, gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ ngao ngán. Nàng bắt đầu nhen nhóm ý định rút lui, hay là thôi, quay về viết chữ thì hơn?


Tiêu Lâm nhìn ra tâm tư nàng, lạnh lùng bổ sung:

“Không hài lòng à? Muốn đổi cách khác?”


Thôi Lan Nhân ngẫm nghĩ một lát, rồi lắc đầu.


Lúc trước hắn đã khiến nàng dở sống dở chết, lơ lửng chẳng được thỏa mãn. Giờ tuy tư thế này nàng phải tốn chút sức, nhưng ít ra cũng được ăn no. Đổi cái khác, ai biết lại ra kiểu gì nữa…


Nàng đưa tay ôm lấy cổ hắn, làn da ấm mềm áp sát vào lồng ngực đang đẫm mồ hôi của phu quân, mũi chân kiễng lên rồi lại thả xuống, cố nhấc cơ thể lên một cách nhọc nhằn.


Dù không thể làm những động tác quá mạnh do điều kiện hạn chế, nhưng chỉ khẽ cọ sát thôi cũng là một loại hưởng thụ.


Sự thật chứng minh, khi đói, người ta sẽ biết cách cố gắng tự thỏa mãn mình.


Thôi Lan Nhân cũng như thế. Trước kia, nàng quá ỷ lại vào Tiêu Lâm, chỉ cần động đậy chút đã cảm thấy mình mệt đến không chịu nổi. Nhưng giờ nàng có tâm tư muốn để Tiêu Lâm thấy được sự cố gắng của mình, nên càng dốc sức bền bỉ.


Dưới sự nỗ lực không ngừng của nàng, hơi thở của Tiêu Lâm cuối cùng cũng trở nên hỗn loạn, lồng ngực phập phồng không ngớt, bàn tay lớn giữ lấy gáy nàng, không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ vào hõm cổ cùng xương quai xanh, lại chôn mặt vào giữa lòng ngực nàng.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo