Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôi Lan Nhân ôm chặt đầu hắn, di chuyển từng chút một, sức lực cũng theo đó mà dần cạn kiệt. Nhìn cảm giác vừa gầy dựng được sắp tan biến, nàng dứt khoát quỳ gối bên người hắn, chỉ dùng sức nâng hông lên xuống, như vậy có thể đỡ mất sức hơn.
Chiếc ghế gỗ dưới thân vừa chịu sức nặng của hai người, vừa chống đỡ chuyển động dồn dập, phát ra từng tiếng kẽo kẹt chói tai.
Hơi thở của Tiêu Lâm nóng hổi, theo từng nhịp nàng động đậy mà dồn dập phả ra, thiêu đốt da thịt nàng từng tấc một.
Lần đầu tiên trong đời, Thôi Lan Nhân cảm nhận được niềm vui khi chiếm thế chủ động. Nàng thực sự làm chủ được thân thể của Tiêu Lâm, khiến hắn căng chặt cơ bắp, mồ hôi thi nhau tuôn rơi.
Động tác của nàng càng lúc càng thành thục, khi cảm nhận cả hai đã gần đến cực hạn, nàng càng dùng sức ôm chặt lấy Tiêu Lâm, tăng mạnh biên độ và tốc độ chuyển động.
Lạnh và nóng đồng thời giày xéo thân thể hai người.
Trong đầu Thôi Lan Nhân như có gì đó vỡ tung ra, mềm nhũn như chén trứng hấp bị khuấy tan. Lời nói trong miệng cũng rối loạn thành mớ bòng bong, nàng bắt đầu thều thào lảm nhảm:“Phu quân nhốt thiếp lại đi… thiếp sẽ ngoan mà…”
Lại có lúc lại lẩm bẩm: “Phu quân đừng giận nữa… giận nhiều không dễ xử lý… a… chật quá…”
Tiếng nàng rên rỉ dồn dập, lúc thì gọi to lúc thì thút thít, miệng cứ lảm nhảm nào là sâu quá, nông quá, mạnh quá, nhẹ quá. Lại còn mơ màng khen gân xanh trên eo hắn thật khiến người động lòng, muốn đưa đầu lưỡi liếm thử một cái.
Tiêu Lâm cuối cùng cũng không nhịn được, siết lấy vòng eo nàng.
Tiếng Thôi Lan Nhân lập tức tan thành từng đợt rên rỉ vụn vỡ, thăng trầm như sóng vỗ trời mây, nước mắt lả chả rơi, môi đỏ hé mở, răng va vào nhau không ngừng, chiếc lưỡi mềm mại ở bên trong không ngừng run rẩy.
Tiêu Lâm đỡ sau gáy nàng, cúi đầu cuồng nhiệt mút lấy môi lưỡi nàng, cùng nàng dây dưa triền miên đến tận cùng.
Thanh âm ướt át lúng túng vang vọng không ngớt.
Rốt cuộc Thôi Lan Nhân cũng có thể thở được một chút, nhưng lực đạo của Tiêu Lâm quá mạnh, khiến nàng cảm giác như sắp bị hất bay ra ngoài. Ngay sau đó, bàn tay kia lại không thương tiếc ấn nàng trở lại.
Hồn vía không theo kịp tốc độ của thân thể, nàng có cảm giác như mình đang cưỡi trên một con ngựa mất kiểm soát, lao điên cuồng qua núi rừng không dứt.
“Phu quân… phu quân… phu quân!”
Giọng nàng khi thì êm ái sung sướng, khi thì cao vút đầy sợ hãi, nghe vào tai vừa như thống khổ, lại vừa như hoan lạc cực điểm.
Tiêu Lâm rất thích nghe nàng liên tục gọi hai tiếng “phu quân” mềm mại ngọt ngào, giọng điệu như mật, lộ cả phần cố ý dụ dỗ.
Hắn cũng yêu thích lúc nàng gọi dồn dập, như muốn cản trở, lại như đang ngấm ngầm khuyến khích, nàng cố tình chọc giận hắn, khiến hắn nổi nóng, rồi lại khiến hắn phải mạnh mẽ trừng phạt nàng.
Hắn tìm đúng chỗ ấy mà ra vào lặp lại đến mười mấy lần, quả nhiên không ngoài dự đoán Thôi Lan Nhân chẳng mấy chốc đã tan ra trong lòng hắn thành một vũng nước, ngay cả một ngón tay cũng chẳng muốn động.
Lần này Thôi Lan Nhân thực sự phải dốc sức, mồ hôi thơm ngát đầm đìa cả người, mệt đến mức chỉ muốn đợi khôi phục rồi lại tựa vào lòng Tiêu Lâm nói dăm câu dịu dàng dỗ dành.
Nhưng Tiêu Lâm đột nhiên bế nàng lên, lại đặt xuống mặt bàn lần nữa.