Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc đầu nàng ấy còn mang hy vọng, cho rằng Hoàng đế triệu hồi Nhị hoàng tử trở về có thể khiến y tỉnh ngộ.
Nào ngờ y chẳng hề lay động, vẫn như mặt hồ chết lặng, không gợn nổi một đợt sóng.
“Giờ phút này, chỉ có Đại điện hạ mới có thể giúp chúng ta. Nếu sự việc thực sự đi đến bước đó, không chỉ Kiến Khang náo loạn, mà cả Đại Tấn cũng lâm nguy.”
Thôi Phù Ninh nói:
“Những gì muội nói ta đều hiểu, nhưng huynh ấy…”
Thôi Lan Nhân nóng ruột, kéo tay Thôi Phù Ninh:
“Chúng ta cứ đến cầu kiến đại điện hạ trước, những chuyện còn lại đến lúc đó hãy nói!”
Thôi Phù Ninh không chống đỡ được nàng, đành để nàng kéo tay lôi ra ngoài.
Thôi Phu nhân nghe hạ nhân bẩm báo rằng Nhị nương tử tới thăm, vội vàng chạy ra, vừa đúng lúc bắt gặp cảnh Thôi Lan Nhân đang định đưa Thôi Phù Ninh ra ngoài, liền hấp tấp bước tới ngăn lại:
“Chuyện gì vậy? Các con đi đâu thế?”
Thôi Lan Nhân không còn thời gian để giải thích đầu đuôi rõ ràng, chỉ dặn:
“Con và tỷ tỷ có chút việc phải làm, mẫu thân cứ ở nhà, đừng đi đâu cả. Hãy trông coi cổng lớn cẩn thận, tối nay hãy ở lại bên tổ mẫu.”
Thôi phu nhân nhíu mày, lòng đầy bất an:
“Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phụ thân và ca ca của con vừa bị truyền khẩu dụ vào cung không lâu… Trời sắp tối rồi, giới nghiêm sắp đến nơi, hai đứa con gái các con còn định đi đâu mà cũng không nói rõ ràng gì cả?”
“Phụ thân và ca ca cũng vào cung rồi sao?”
Bên cạnh, tẩu tẩu nàng gật đầu, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Đúng vậy, thật quá kỳ lạ… Không chỉ nhà mình, mấy nhà quanh đây cũng đều nhận được khẩu dụ cùng một lúc, ai nấy đều vội vã tắm rửa thay triều phục rồi vào cung.”
Nếu nói Tiêu Lâm là đã sớm phát hiện manh mối nên vào cung để chuẩn bị ứng phó, vậy còn những người khác thì sao?
Thôi Lan Nhân dù không thân thiết với phụ thân và huynh trưởng, nhưng nàng biết bọn họ đều là người thành thật làm việc, ít khi dính vào tranh đấu quyền mưu, sao có thể dính líu đến âm mưu đại sự?
Hơn nữa, mấy đạo khẩu dụ đó, ai dám chắc không phải là giả?
Thôi Lan Nhân lập tức trầm giọng dặn dò:
“Tẩu tẩu ở lại trong phủ, chăm sóc mẫu thân và tổ mẫu, nếu có ai đến gọi, cứ nói rằng tổ mẫu và mẫu thân đang bệnh, không tiện đi lại, tẩu phải ở lại hầu hạ nói chung là, ai đến gọi cũng không được ra ngoài!”
Dứt lời, nàng và Tiểu Nga kéo theo Thôi Phù Ninh rảo bước chạy ra ngoài.
“Mạn Nhi! Mạn Nhi!” Mẫu thân còn gọi với theo phía sau.
Nhưng Thôi Lan Nhân không quay đầu lại.
Chỉ có Thôi Phù Ninh là khẽ liếc nhìn muội muội một cái chỉ thấy nữ nhân ấy thần sắc bình tĩnh, nét mặt lạnh lùng, không chút do dự.
Vừa bước lên cỗ xe kéo, Thôi Lan Nhân lập tức nói:
“Đến Khải Huy cung!”
Cảnh Trừng giật mình: “Không phải đã nói là không vào cung rồi sao?”
Thôi Lan Nhân đáp thẳng:
“Là tỷ tỷ ta muốn gặp Đại điện hạ. Làm phiền ngươi đưa chúng ta một chuyến.”
“… Xin lỗi, Cảnh hộ vệ, làm phiền huynh vậy.”
Thôi Phù Ninh vốn là mỹ nhân nổi danh ở Kiến Khang, người như ngọc, giọng nói lại dịu dàng như nước, khiến người khác không nỡ từ chối.
Cảnh Trừng: “…”
Quả nhiên năm xưa Trưởng công tử không cho y đi theo phu nhân là có lý do, y mềm lòng quá, chẳng biết từ chối người ta thế nào!