Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khải Huy cung nằm nơi hẻo lánh, vốn thuộc khu cung điện cũ.
Cho nên không chỉ cách khá xa nhóm chính điện, mà còn có một cổng cung phụ tiện cho việc ra vào, cổng này lại hướng về phía rừng đào bên ngoài cung.
Trên người Thôi Phù Ninh có lệnh bài Đại hoàng tử ban tặng, lại thêm việc nàng ấy vẫn thường vào cung thăm hỏi, đám thị vệ đã quen mặt, hôm nay thấy nàng ấy dẫn theo muội muội vào cung cũng không nghi ngờ, chỉ sai người kiểm tra vũ khí sơ qua rồi liền cho vào.
“Canh phòng hôm nay đông hơn hẳn.” Thôi Phù Ninh hạ giọng nói: “Trước đây nơi này không phải trọng cung, mỗi ca chỉ mười bốn người là đủ. Nhưng vừa rồi ta thấy rõ có đến hai ba nhóm thị vệ cùng trấn thủ nơi này.”
Thôi Lan Nhân đáp: “Không chừng những nơi khác trong cung cũng đang bị giới nghiêm.”
Hai tỷ muội nắm chặt tay nhau, cùng sải bước tiến về phía trước.
Thôi Phù Ninh vốn quen thuộc nơi này, dẫn Thôi Lan Nhân và Tiểu Nga đi rất thành thục, đường đi nước bước không cần ai chỉ dẫn. Cung nữ trên đường thấy nàng cũng đều bình thản hành lễ, hiển nhiên đã quen thuộc với sự xuất hiện của nàng.
Dọc đường, mọi thứ đều yên ắng, chỉ là ngoài cung thất của Đại hoàng tử lại có mấy gã thái giám đang qua lại tuần tra trong viện.
Thôi Phù Ninh vội kéo Thôi Lan Nhân nấp vào một góc.
“Đó là thái giám bên cạnh Thánh thượng, sao lại xuất hiện ở đây?”
Tình hình hiện tại không cho phép xảy ra sơ suất, Thôi Phù Ninh lập tức dẫn họ vòng qua lối khác, lẩn tránh đám người kia, tìm đường đi gặp Đại hoàng tử.
Khi Đại hoàng tử thấy họ đến vào thời điểm này, nét mặt chẳng lấy gì làm kinh ngạc, hiển nhiên là sớm đã nghe phong thanh.
Thôi Lan Nhân cũng chẳng kịp nói lời khách sáo, lập tức vào thẳng vấn đề, hy vọng có thể nhận được sự trợ giúp từ điện hạ.
Nghe nàng nói xong, Tề Nghị ngồi trên xe lăn không đáp lời, nếu không phải đôi tay vẫn đang chậm rãi nâng chén trà, e rằng người ta còn tưởng y đã ngủ thiếp đi.
“Điện hạ…” Thôi Phù Ninh buộc lòng phải mở miệng: “Nghe nói đã có nhiều đại thần được Thánh thượng khẩu dụ truyền cung. Nếu mọi người đều bị bịt mắt che tai, chẳng phải rất nguy hiểm sao?”
“Chân ta đã thành thế này rồi, những chuyện đó liên quan gì đến ta? Họ muốn tranh muốn đoạt, thì cứ việc tranh đoạt theo bản lĩnh của mình là được… Còn muội nữa, giờ phút này không ở phủ an phận lại chạy ra ngoài làm loạn, nếu trong cung thật sự xảy ra chuyện, ai có thể đảm bảo an toàn cho các muội?”
“Điện hạ…”
“Ý ta đã quyết, đừng khuyên nữa. Ta vốn đã là phế nhân…”
Thôi Lan Nhân không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, đặt mạnh chén trà xuống bàn, đột ngột đứng dậy, cao giọng:
“Điện hạ nói vậy là sai rồi!”
Thôi Phù Ninh giật mình, muốn kéo nàng lại nhưng không kịp.
Thôi Lan Nhân lời lẽ như roi quất:
“Điện hạ tàn là đôi chân, chứ đầu óc vẫn còn minh mẫn! Cần gì ngày ngày tự oán trách bản thân? Năm xưa Tôn Bá Linh bị hành hình chặt gân vẫn có thể dùng trí làm quân sư giúp tướng quân giành chiến thắng, còn viết nên Tôn Tẫn Binh Pháp, lưu danh hậu thế. Điện hạ là người tài trí hơn người, hẳn hiểu rõ tình thế hiện tại không phải trò đùa trẻ con. Nếu không kịp thời ứng phó, e rằng không chỉ đôi chân điện hạ bị liên lụy, mà cả A tỷ của ta, công chúa, thậm chí là hàng vạn lê dân cũng sẽ bị cuốn vào!”