Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng nhìn thẳng vào Tề Nghị, từng câu từng chữ gằn mạnh:
“Điện hạ là hoàng tử, chẳng lẽ chưa từng học câu ‘dân vi bang bản, bản cố bang ninh’ hay sao? Hay bởi ngai vàng không phải truyền cho ngài, nên ngài chẳng thèm để tâm? Thà để nó nát bét cũng không buồn cúi đầu nhặt lại?”
Nói đến đây, ánh mắt nàng còn quét qua đôi chân của điện hạ, không hề nể nang, lạnh lùng châm thêm:
“Nếu như đầu óc của điện hạ cũng mọc ở trên chân, vậy thì ta quả thật không còn gì để nói, người đúng là vô dụng rồi!”
Một câu “phế nhân”, hai câu “vô dụng”, khiến Thôi Phù Ninh choáng váng tại chỗ, hoàn toàn không kịp ngăn cản.
Những người hầu cận bên cạnh Đại hoàng tử ai nấy đều cẩn trọng từng lời từng chữ, đến cả hai chữ “chạy” hay “đi” cũng không dám nhắc trước mặt ngài, sợ rằng gợi lại chuyện gãy chân khiến người buồn lòng.
Chỉ có Thôi Lan Nhân là chẳng để tâm đến những điều ấy, thẳng thừng mắng một trận xối xả, mặt mũi Đại hoàng tử khó coi ra sao nàng cũng chẳng buồn nhìn đến, kéo tay Thôi Phù Ninh nói:
“Đại tỷ, chúng ta đi thôi, nghĩ cách khác.”
Thôi Phù Ninh nhất thời khó xử, nhưng nàng ấy vốn không mạnh bằng Lan Nhân, mới chỉ trong chốc lát đã bị nàng lôi đi mấy bước.
Tề Nghị siết chặt tay vịn xe lăn, lồng ngực phập phồng dữ dội. Y muốn quát lớn quở trách Thôi Lan Nhân vô lễ, nhưng mấy lần hé miệng lại chẳng thốt ra được lời nào.
Ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Thôi Phù Ninh, nàng ấy nghiêng đầu tránh đi, lông mày khẽ nhíu, mắt hoe đỏ như sắp khóc, như muốn nói lại thôi.
Từ trước đến nay Thôi Phù Ninh chưa từng nặng lời với y, nhưng chẳng lẽ… trong lòng nàng ấy cũng nghĩ như vậy sao?
Một nam nhi bảy thước như y, lại dễ dàng bị một vết thương hủy hoại tất cả, từ đó suy sụp không gượng dậy được.
Từng có chí lớn, từng mang hùng tâm vạn trượngtất cả đều chôn vùi dưới đôi chân tàn phế.
Từ nay trở đi, thứ y chẳng thể đứng dậy không chỉ là thân thể… mà còn là ý chí.
Những lời của Thôi Lan Nhân chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng lên mặt y, đau đến tận hồn.
Điều từng khiến hắn tự hào, vốn không phải đôi chân, mà là học thức và tầm nhìn của mình.
Y từng muốn kế thừa di nguyện tổ tiên, mãi mãi trấn giữ mảnh giang sơn này, lấy tài trí mà trị quốc an dân, khiến xã tắc hưng thịnh, bách tính được sống trong cảnh thái bình…
“…Đợi đã.”
Y điều khiển xe lăn tiến lên vài vòng, lúc này Thôi Lan Nhân đã kéo được Thôi Phù Ninh tới bên bình phong.
Y đành phải cao giọng gọi:
“Đợi đã!”
Hai thiếu nữ đồng thời dừng bước, ngoảnh lại nhìn hắn.
Trước ánh mắt ấy, Tề Nghị cảm thấy mặt mình như bốc cháy.
Giận dữ, xấu hổ, hối hận trào lên cùng lúc, cổ họng vừa mới uống trà qua nay lại khô khốc, giọng nói khàn khàn vang lên:
“Chuyện đó… nói lại cho ta nghe một lần nữa.”
Thôi Phù Ninh đưa tay che miệng, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt, còn Thôi Lan Nhân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, siết tay tỷ tỷ thật chặt.
Hiển Dương điện.
Hoàng đế ngồi trên long sàng, sắc mặt xám xịt, môi tím tái, nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo.
Tề Man bước ra, trầm giọng nói:
“Các vị đại thần đã theo lệnh phụ hoàng, chờ sẵn ở Thái Cực cung, chỉ cần người hạ lệnh là có thể truyền vào.”
Hoàng đế hừ lạnh:
“Ngươi dám giả truyền thánh chỉ, là xem ta sắp chết đến nơi rồi chứ gì?”