Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tề Man đáp:
“Nhi thần đâu dám. Phụ hoàng sống dai thật, làm bao nhiêu việc ác như vậy mà còn sống đến bây giờ…”
Choang!
Hoàng đế vung tay hất chén trà bên cạnh, nước trà còn ấm cùng mảnh sứ vỡ tung tóe rơi ngay dưới chân Tề Man.
“Thánh thượng bớt giận.” Tiêu Lâm lên tiếng an ủi, rồi quay đầu nói với Tề Man:
“Hà tất phải kinh động binh mã đến vậy? Lỗi lầm này là của riêng Phan thị trung, không liên lụy đến gia quyến, đã là Thánh thượng lòng dạ bao dung. Chỉ cần Phan thị trung nhận tội…”
Phan thị trung đôi mắt sáng quắc, chăm chăm nhìn hoàng đế, cương quyết nói:
“Thần không có tội!”
Hoàng đế liền đưa tay che miệng, ho khan một trận kịch liệt.
Lúc này ngoài điện có người bẩm:
“Phan thị lang cầu kiến.”
Hoàng đế khẽ phất tay:
“Cho vào.”
Phan Hoằng tiến vào, trước tiên liếc mắt nhìn phụ thân, sau đó tiến lên hành lễ với Hoàng đế.
“Thần nguyện thay phụ thân nhận tội chịu hình, khẩn xin Thánh thượng cho phụ thân được khoác áo thường dân, hồi hương dưỡng lão!”
Phan thị trung vừa nghe xong, mắt trợn như muốn nứt, giận dữ giơ tay tát Phan Hoằng một cái thật mạnh:
“Ai nói ta nhận tội?! Ngươi lấy tư cách gì mà nhận thay ta? Ngươi có biết đây là tội danh gì không, mà dám tự tiện đổ lên đầu phụ thân mình?!”
Một dấu tay đỏ rực hằn lên khuôn mặt trắng bệch của Phan Hoằng, mắt cậu ta đỏ hoe, môi run lẩy bẩy.
Ở một bên, Lục Cẩm Nhi cũng thoáng dao động trong lòng, mày khẽ nhíu, rồi lại lặng lẽ nhìn về phía Hoàng đế.
Hoàng đế chỉ lặng lẽ quan sát, không hề có ý định can ngăn.
Phan Hoằng dường như buông bỏ toàn bộ sức lực, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, mắt đỏ bừng, nói trong nghẹn ngào:
“Phụ thân từng dạy nhi tử phải nhân nghĩa chính trực, làm quan thì phải liêm khiết khoan hậu… Nhưng vì sao người lại làm ra những chuyện như thế này? Người bảo thiên hạ sau này nhìn nhận về Phan gia, về nhi tử này ra sao?”
Phan thị trung nghiến răng, phẫn nộ nói:
“Ngươi… đến giờ còn không hiểu tấm lòng của phụ thân!”
“Người ta nói ‘phụ âm tử phúc’, nhưng nếu phụ thân dùng cách như vậy để che chở nhi tử, thì nhi tử thà rằng không cần!” Phan Hoằng lại ngẩng đầu, kiên định dập đầu với hoàng đế:
“Thần Phan Hoằng, nguyện thay phụ thân chịu tội…”
“Phan thị lang khoan vội nhận tội.”
Tiêu Lâm lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Chi bằng hãy hỏi rõ chuyện công chúa Thành An trước đã.”
Phan Hồng ngẩn ra:
“…Mẫu thân ta?”
Cậu ta quay đầu nhìn về phía Phan thị trung, chỉ thấy sắc mặt lão ta tái xanh xen lẫn trắng bệch, ánh mắt run rẩy như thể bị giẫm trúng chỗ đau chí mạng.
Một tia linh cảm dữ dội chợt lóe lên, những ký ức ngày xưa ùa về như sóng dữ, Phan Hoằng trừng to mắt, kinh hoảng hỏi:
“Mẫu thân… có chuyện gì sao?” Cậu ta nhìn Tiêu Lâm, rồi lại nhìn chằm chằm phụ thân, tay siết lấy vạt áo lão ta, không nén được kích động:
“Phụ thân nói mẫu thân sợ liên lụy đến nhi tử nên mới tự thắt cổ mà chết… Chẳng lẽ… không phải sao?”
Tiêu Lâm đã sớm có chuẩn bị, cho người trình lên một bản nghiệm thi.