TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 370

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Đối diện với lời chất vấn bi ai ấy, hoàng đế chỉ khẽ lắc đầu:

“Phi Bạch, thế gia quả có tai họa, nhưng ngươi có nhận ra không, quyền lực mới nổi lên… cũng sản sinh ra họa loạn mới. Kẻ đang dung túng bọn mọt nước hiện giờ, chính là ngươi đó.”


Cả người Phan thị trung run rẩy, thân thể chậm rãi đổ xuống mặt đất.


Lão ta thì thào, gần như nói với chính mình:

“Ta… ta không sai…”

Lão ta có chết cũng sẽ không nhận sai.


Thế nhưng thiên hạ đều cho rằng, lão ta sai rồi!


/


Tề Man lao ra khỏi điện, ngẩng đầu bắn một quả pháo tín hiệu lên trời, trong nháy mắt, pháo hoa xé toạc màn đêm, bừng sáng giữa không trung.


Cậu ta mang theo mấy thân tín vừa đánh vừa lui, những con ngựa đã chuẩn bị sẵn từ trước lập tức phát huy tác dụng, giúp cậu ta kéo giãn khoảng cách với đội truy binh.


Theo lý mà nói, quanh đây lẽ ra phải có mật thám Bắc Hồ đến tiếp ứng, đây là con đường hậu thoái cậu ta tự chuẩn bị. Nhưng chạy liền qua hai dãy viện, bốn phía vẫn im ắng lạ thường, không một bóng người xuất hiện.


Ngay trên đường dẫn đến Thái Cực điện, cậu ta bất ngờ bắt gặp một nhóm người.


Nổi bật nhất là thái tử Tề Nghị ngồi trên xe lăn, bên cạnh là Thôi Lan Nhân và mấy người khác, họ vừa từ hướng Thái Cực điện quay lại.


Hai bên đều không ngờ sẽ chạm mặt nhau giữa lúc này.


Chỉ có Tiểu Nga là kịp phản ứng đầu tiên, bước lên mấy bước, bất ngờ gọi:

“Nhị điện hạ!”


Thế nhưng ánh mắt Tề Man không dừng ở nàng ấy, mà lại khóa chặt trên người Thôi Lan Nhân.


Tuy thị vệ đã đề phòng, nhưng bị một kẻ người ngợm đầy máu, sát khí đằng đằng, cưỡi ngựa lao thẳng đến, ai có thể ngăn nổi?


May là cậu ta không ra tay với thái tử, chỉ một tay kéo Thôi Lan Nhân lên ngựa, lao vút đi.


Thôi Phù Ninh thất thanh kêu:

“A Doanh!”


Tiểu Nga cũng không kịp nghĩ ngợi gì, lập tức đuổi theo.


“Q-Quý ngươi làm cái gì vậy?” Thôi Lan Nhân bị xóc đến choáng váng, cố gắng nén cơn buồn nôn để hét lên: “Ngươi muốn dùng ta làm con tin cũng vô ích! Đám người Bắc Hồ đó đã bị Đại điện hạ phát hiện hết rồi, bọn họ vốn chẳng định cứu ngươi, chỉ muốn mượn loạn mà giết chóc trong cung thôi!”


Tề Man nghiến răng.


Thì ra là tên phế nhân kia đã phá hỏng đại cục  sớm biết thế, cậu ta đã chẳng để y sống!


Còn lời Thôi Lan Nhân nói, cậu ta tuyệt nhiên không tin lấy một chữ.


“Không thể nào! Chúng ta đã ước định rồi, bọn họ nhất định sẽ tới tìm ta!”


“Ca ca, ca buông tha cho Doanh Doanh đi! Không còn cách nào nữa rồi, chúng ta hãy thành tâm nhận sai, cầu xin Thánh thượng khoan thứ!” Tiểu Nga vừa đuổi theo vừa nghẹn ngào van nài.


Nhận sai?


Cậu ta sẽ không bao giờ nhận sai, cũng không bao giờ đặt hy vọng vào người cha tôn quý kia!


Một mũi tên xé gió rít qua thân ngựa, đám truy binh phía sau đã đuổi kịp.


Tề Man dẫn người xông lên tường thành, kéo Thôi Lan Nhân theo, nàng vừa bị cậu ta nắm tay kéo vừa phải khập khiễng chạy theo, không ngừng ngoái đầu nhìn lại.


Tiểu Nga nỗ lực níu lấy tay Thôi Lan Nhân, trong lúc vẫn khẩn thiết khuyên can Tề Man đừng tiếp tục lún sâu vào sai lầm.


Thôi Lan Nhân cũng kêu:

“Dù sao chúng ta cũng từng quen biết, ngươi chẳng lẽ định kéo ta chết chung sao?”


Tề Man nắm chặt cánh tay nàng, thấp giọng rít lên:

“Doanh Doanh chẳng lẽ không thể tiễn ta một đoạn, cầu Trưởng công tử tha cho ta một con đường?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo