TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 40

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Có người!

Thôi Lan Nhân lập tức tỉnh táo, tò mò bước nhanh mấy bước, quả nhiên nghe được một giọng nam trầm thấp, đang nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi được rồi, cẩn thận đôi mắt nàng, đừng khóc nữa, ta đau lòng lắm…”

Giọng nữ nức nở, đầy bi thương: “Lang quân là người sắp thành thân… ta chỉ là kẻ thấp hèn, sao dám ngăn cản con đường tiền đồ rộng mở của lang quân… Lần này tới đây, chính là để nói lời vĩnh biệt, từ nay về sau…”

“Cẩm Nhi, nói mấy lời đó làm gì, dù ta sắp cưới vợ nhưng người ta yêu vẫn luôn là nàng mà!”

Thôi Lan Nhân trừng mắt trợn tròn - cảnh tượng này, chẳng phải chính là chuyện “nữ tử si tình – nam nhân phụ bạc” y như trong thoại bản hay sao?

Gặp thực tế rồi mới thấy còn tức hơn trên giấy!

Vì đang chăm chú nghe lén nên nàng không nhận ra Tiêu Lâm đã lặng lẽ tiến sát phía sau, bất cẩn làm rơi con cá nàng đang cầm.

Bõm! Bõm!

Con cá kia mới chết chưa lâu, thịt còn săn chắc, rơi xuống đất còn bật nhảy hai cái, vang lên âm thanh rõ mồn một.

Động tĩnh này, đến quỷ nghe cũng biết có người!

Lang quân bên kia lập tức quát lớn: “Ai ở đó!”

Thôi Lan Nhân hoảng hồn, hồn phách như bay khỏi xác, nắm lấy tay Tiêu Lâm định chạy.

Nhưng Tiêu Lâm đứng vững như núi, khiến nàng giãy mãi vẫn chẳng xê dịch được nửa bước.

Sao còn không chạy?!

Thôi Lan Nhân quay đầu trừng hắn một cái, Tiêu Lâm chẳng buồn nhìn nàng, chỉ bình tĩnh kéo tay nàng xuống, đứng yên đường hoàng, dáng vẻ chính khí lẫm liệt.

Thôi Lan Nhân chẳng hơi đâu quan tâm đến hắn nữa, tranh thủ lúc lang quân kia còn chưa kịp đuổi tới, co giò chạy mất dạng.

Ai nghe lén mà không chạy, là kẻ ngốc!

……

Sáng hôm sau, Thôi Lan Nhân ngáp đến chảy nước mắt mới tỉnh, bà Trần đứng bên giường đã nhịn suốt đêm, rốt cuộc nhịn không nổi, vừa vén được nửa tấm màn liền lập tức nói: “Tiểu thư đoán không sai, trưởng công tử e là… đúng là một người kỳ quái!”

Thôi Lan Nhân suýt nữa sặc nước bọt, suýt trật cả khớp cằm, hoảng hồn hỏi:
“Kỳ… quái? Ai? Tiêu Lâm á?”

Bà Trần gật đầu liên tục: “Đúng đó! Tiểu thư còn đang ngủ chẳng hay biết, đêm hôm khuya khoắt mà trưởng công tử không ngủ, ra hồ… đi xiên cá! Rồi lại tình cờ bắt gặp chuyện xấu của lang quân tứ phòng và một nữ tử! Giờ hai người đó đều đang quỳ trong từ đường rồi!”

“Cái gì?!”

Tiêu Lâm không những không chạy mà còn dính vạ theo?!

Bà Trần càng lo lắng: “Không chừng trưởng công tử mắc bệnh lạ gì đó… Không thì giữa đêm yên tĩnh lại ra hồ xiên cá làm gì? Có người còn nói trưởng công tử vì tức giận mà mang cá ra trút giận…”

Mọi người đều không hiểu nổi, mà trưởng công tử thì từ đầu đến cuối không nói lấy một lời.

Trong lòng Thôi Lan Nhân thầm thở dài một tiếng.

Sớm biết vậy thì nên ướp cá với gia vị rồi hãy đi, như thế mọi người chỉ nghĩ hắn thèm ăn đêm chứ không đến nỗi bị đồn là kẻ kỳ cục!

“Nhanh, mau giúp con trang điểm! Con muốn tới từ đường xem thử!”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 50 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo