TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 41

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Từ đường nhà họ Tiêu là chốn trọng địa.

Chỉ vì muốn xem trò vui của Tiêu Lâm nên Thôi Lan Nhân mới lén lút đến gần, nhưng lại bị thị vệ ngăn cản, không dám đường đột đi nhờ phu nhân kia mở miệng giúp đỡ.

Phu nhân ấy thông tuệ sáng suốt, nếu bị bà ấy phát hiện ra, há chẳng phải là tự đưa cổ lên thớt sao?

Lối chính không thông, Thôi Lan Nhân bèn tìm đường vòng.

Nàng mò mẫm đến tận lúc trời chiều ngả bóng, đèn hoa vừa thắp mới vất vả tìm được khe hở mà lẻn vào bên trong, thế mà liền bắt gặp Tiêu Lâm đang thẳng lưng quỳ giữa từ đường.

Từ đường nhà họ Tiêu được chống bởi cột gỗ cao lớn, khí tượng uy nghiêm.

Chính diện đại môn là một gian rộng nhất, hương án được sơn đen, cao ngút bệ từng tầng từng tầng, tựa như ngọn núi trầm mặc sừng sững, phủ bóng xuống người sau. Hai bên đặt cặp giá đèn như thân cây, trên ấy bày trăm ngọn nến đồng thời cháy sáng, khiến đại điện sáng rực như ban ngày.

Một bên là sắc đen trầm nặng, một bên là đèn nến chói lòa.

Tiêu Lâm quỳ đối diện ánh sáng, phía sau là cái bóng cô độc kéo dài trong bóng tối.

Thôi Lan Nhân đảo mắt một vòng, xác nhận trong điện ngoài này Tiêu Lâm ra thì không còn ai khác.

Nàng nhấc váy, rón rén bước tới, vừa cúi người liền chạm phải ánh mắt xoay sang của Tiêu Lâm.

Thôi Lan Nhân chống tay lên đầu gối, tươi cười hỏi: "Chỉ có mình chàng thôi sao?"

Đột nhiên trông thấy nụ cười quen thuộc kia, đầu mày Tiêu Lâm thoáng chau lại, không đáp mà hỏi ngược lại: "Sao nàng vào được?"

"Chuyện ấy à, sơn nhân tự hữu diệu kế." Thôi Lan Nhân cười, đưa tay chạm mũi, sau đó kéo chiếc bồ đoàn gần đó ngồi xuống, vừa phủi tay áo dính cỏ vụn, vừa lẩm bẩm: "Chàng quỳ suốt một ngày rồi, rốt cuộc phạm lỗi lớn gì mà bị phạt như vậy? Cùng lắm là dạo vườn ban đêm, đâu có làm gì đại nghịch bất đạo!"

Nhà họ Tiêu thật đúng là chuyện bé xé ra to, chẳng hiểu nổi!

Huống hồ hôm nay còn là ngày Tiêu Lâm được nghỉ hiếm hoi, vậy mà lại bị vùi trong từ đường âm u Thôi ngắt như thế!

Ấy vậy mà Tiêu Lâm chẳng chút oán than, chỉ thản nhiên đáp: "Quy củ nhà họ Tiêu là thế. Ta biết sai mà vẫn phạm, phải phạt nặng mới đủ răn người."

"Quy củ quy củ, quy củ gì mà chẳng chút tình người!"

Kỳ thực Thôi Lan Nhân cũng từng thoáng áy náy, nhưng chẳng sâu đậm gì.

Bỏ lại Tiêu Lâm không phải nàng cố ý, rõ ràng là cả hai có thể cùng chạy thoát còn tên công tử kia chắc gì đã dám ầm ĩ lên.

Nàng không chỉ trách nhà họ Tiêu quá lắm luật lệ mà còn trách đầu óc Tiêu Lâm cứng nhắc, chẳng chịu linh hoạt.

Hắn thế mà lại vì phạt kẻ gây chuyện lại tự kéo mình vào vòng liên lụy.

Song, Tiêu Lâm lại rất mực tán đồng với quy củ nhà mình.

"Nếu không nghiêm khắc răn dạy con cháu trong tộc, đến khi phạm phải đại họa thì đã muộn rồi."

Thôi Lan Nhân không phục, bèn hỏi: “Vậy người cùng chàng chịu phạt kia thì sao? Chẳng lẽ hắn ta không cần răn giữ bản thân à?”

Thưởng hay phạt, điều người ta băn khoăn không phải ở ít hay nhiều mà ở chỗ có công bằng hay chăng.

Tiêu Lâm điềm nhiên đáp: “Sang xuân năm sau hắn ta sẽ ứng thí, tứ thẩm đặc biệt tới cầu tình, mẫu thân vì nể mặt nên cho phép hắn ta hồi phòng đóng cửa hối lỗi ba ngày, hôm nay hắn ta cũng quỳ đến tận lúc hoàng hôn.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo