Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nếu vậy sao chàng không được về phòng tự kiểm điểm?”
“Không được.”
“Vì sao lại không?”
Tiêu Lâm nhìn về phía linh vị đặt trước mặt, không buồn đáp lời.
Thôi Lan Nhân chống khuỷu tay lên đầu gối, nâng cằm, chớp mắt hỏi: “Tiêu Thần Ngọc, suốt ngày chàng cứ phải làm ra vẻ, chẳng thấy mệt mỏi sao?”
Đi đứng phải đoan chính, ăn uống phải giữ lễ, nói năng phải dịu dàng, đến cả chịu phạt quỳ cũng phải lâu hơn người ta một chút.
Mi mắt Tiêu Lâm khẽ động, lộ ra đôi đồng tử màu nâu nhạt trong suốt như ngọc.
Mệt ư?
Chỉ cần con người còn sống, tim còn đập, hơi thở còn lưu chuyển, liệu có ai từng hỏi chúng có mỏi mệt chăng?
Không ai quan tâm.
Bởi lẽ chúng không thể ngừng, không thể sai, càng không thể lỡ nhịp.
Khi một việc trở thành thói quen như hơi thở như nhịp tim thì đã chẳng còn cảm thấy mỏi mệt nữa rồi.
Chỉ là, khi Thôi Lan Nhân nói ra câu kia, ngọn lửa âm ỉ trong lòng Tiêu Lâm như bị cơn gió bất ngờ thổi qua, khẽ cúi mình.
Hắn nghĩ, mình không mệt...
Nghĩ đến đó, ngọn lửa kia lại đứng thẳng dậy.
Tấm áo bào rộng phủ lấy thân hình hắn, theo gió mà nhẹ lay, tà áo lụa nơi cánh tay màu xám tro lượn lờ, phong tư thanh nhã như tiên, không nhiễm chút trần tục. Tựa như giọng nói hắn lúc này – ôn hòa, trong trẻo, không mang theo chút dư vị cảm xúc nào: “Giờ đã không còn sớm, để ngăn chuyện như vậy tiếp diễn, mấy ngày tới mẫu thân ắt sẽ tăng người tuần tra. Nếu nàng chạm mặt, ắt cũng tránh không khỏi bị phạt. Về sớm thì hơn.”
“Thế thì thiếp càng không thể đi rồi,” Thôi Lan Nhân dứt khoát ngồi xuống, ngồi đến vững chãi an ổn: “lỡ như đi giữa đường bị bắt, chẳng phải lại phải về đây cùng chàng chịu phạt hay sao?”
“Này, phu quân, sao chàng không cáo thiếp với A gia? Như vậy chẳng phải là bao che hay sao?”
“Bởi vì mẫu thân không hỏi đến nàng cho nên không tính là bao che.”
Thôi Lan Nhân nháy mắt với hắn, cười ra chiều đã hiểu, đoạn hỏi tiếp: “Nghe nói cô nương đêm qua là họ hàng xa bên Nhị phòng, ở nhờ trong phủ họ Tiêu cũng được hai năm rồi. Đã vậy Tiêu Thất Lang cũng thích người ta, sao không để nàng ta có danh phận đàng hoàng?”
“Cửa không đối, nhà không xứng, Thất Lang không thể cưới nàng ta.”
“Vậy chẳng phải là bạc tình bạc nghĩa rồi ư?” Thôi Lan Nhân thay cô nương kia bất bình.
“Nếu vị Lục nương tử kia không có ý muốn gả vào nhà họ Tiêu, Nhị thẩm cũng sẽ tìm cho nàng ta một nơi môn đăng hộ đối để xuất giá.”
Lời Tiêu Lâm tuy uyển chuyển nhưng Thôi Lan Nhân cũng đã hiểu rõ.
E là Lục nương tử kia không thuận theo sự an bài của Nhị thẩm mà tự mình chủ trương muốn được gả cho Tiêu Thất Lang. Nào ngờ cuối cùng lại công dã tràng, người nọ chẳng những không cưới, còn muốn cưới người khác môn đăng hộ đối. Mới thành ra cơ sự như đêm qua.
Thôi Lan Nhân “ồ” một tiếng, nghiêng đầu chống má, hỏi: “Chẳng lẽ thân thế lại thật sự quan trọng đến thế?”
Tiêu Lâm không cần suy nghĩ, liền đáp ngay: “Quan trọng.”
“Nếu thiếp không phải là nữ nhi của nhà họ Thôi mà chỉ là một cô gái xuất thân hàn vi, chàng có thể nào cưới thiếp không? Cho dù... chàng có yêu thiếp đi chăng nữa?”
Tiêu Lâm liếc nàng bằng ánh mắt nghiêng nghiêng.