TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 43

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thôi Lan Nhân khoác áo choàng dày màu trầm, bên trong là chiếc áo tơ khói hồng phấn phối với váy kẻ đỏ thắm. Sắc phục rực rỡ tôn lên dung mạo trẻ trung, sinh động, đẹp đẽ đến lạ kỳ.

Cho dù không phải là người nhà họ Thôi, nàng vẫn là cô gái khiến người ta không thể rời mắt.

Qua một hồi trầm ngâm, Tiêu Lâm thản nhiên đáp: “Không biết, mà câu hỏi này cũng vô nghĩa.”

Thôi Lan Nhân chính là nữ nhi nhà họ Thôi, mà họ Thôi và họ Tiêu vốn có mối hôn ước.

Chuyện đời vốn không có chữ nếu.

“Vậy nếu như có thì sao?”

Trong các gia tộc thế gia, tuy không phải không có tiền lệ, song vị lang quân kia khác hẳn với Tiêu Lâm. Y vốn là kẻ phóng túng tùy hứng, vì yêu mà cưới một nữ lang xuất thân từ hạ đẳng sĩ tộc, chuyện này thậm chí còn được truyền tụng như một đoạn giai thoại đẹp đẽ.

Nhưng Tiêu Lâm lại là người nghiêm cẩn thủ lễ, giữ mình theo khuôn phép, hạng người như thế há lại có thể vì yêu mà bất chấp tất thảy?

Thôi Lan Nhân thật sự lấy làm hiếu kỳ, ánh mắt “nóng rực” như thiêu đốt dõi theo hắn khiến Tiêu Lâm không cách nào trốn tránh, đành quay đầu hỏi lại:
“Vậy nàng thì sao, có thể không?”

“Đương nhiên có thể.” Thôi Lan Nhân đáp lời không chút do dự.

Tiêu Lâm bị nàng đáp thẳng thắn đến nỗi nghẹn lời, dứt khoát nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: “Nhưng đã muộn rồi.”

Thôi Lan Nhân thoáng ngẩn người. Muộn ư? Muộn điều gì?

Tiêu Lâm đã nhắm mắt, rõ ràng không muốn tiếp tục dây dưa thêm. Thôi Lan Nhân bèn lục lọi trong tay áo, lấy ra một gói giấy dầu, mở ra, tức thì, mùi thơm ngậy của đồ chiên lan tỏa khắp nơi.

“Chàng đói chưa? Có ai đưa cơm cho chàng chưa? Ăn cá nhỏ chiên không?”

Tiêu Lâm mở mắt, chỉ thấy Thôi Lan Nhân đang đưa tận tay một đĩa cá sông chiên vàng ruộm, từng con nhỏ đều bọc một lớp vỏ giòn óng ánh, vừa nhìn đã biết chiên đến đúng độ.

“Không ăn. Nàng về đi.”

Thôi Lan Nhân chỉ coi như không nghe thấy câu sau, tiếc nuối nói: “Không ăn sao? Ngon lắm đó, thiếp đặc biệt mang đến cho chàng mà.”

Tiêu Lâm vẫn lạnh nhạt: “Không cần.”

Thôi Lan Nhân cũng không miễn cưỡng, đứng dậy bước lên vài bước, nghiêm túc đặt đĩa cá vào hàng cống phẩm quý báu được bày biện chỉnh Thôi trước án thờ tổ tiên. Nàng còn chắp tay vái vái: “Phụ công, nghe nói người cũng ưa thích ăn cá chiên. Thôi Lan Nhân mượn hoa hiến Phật, mong người chớ trách tội.”

Tiêu Lâm: “…”

Bái xong, nàng lại trở về ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lâm trên chiếc bồ đoàn.

Tiêu Lâm hỏi: “Còn chưa chịu về sao?”

Thôi Lan Nhân mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Lần này phu quân bị phạt… sẽ không giận thiếp đấy chứ?”

Hóa ra khổ tâm lặn lội đến đây, lại bày đủ trò lấy lòng chỉ vì sợ hắn giận?

Sắc mặt Tiêu Lâm không đổi, đáp gọn lỏn: “Không giận.”

Thôi Lan Nhân mừng rỡ, hai mắt long lanh sáng rỡ, rướn người lại gần, thì thầm: “Vậy lời hứa trước kia của chúng ta, còn tính không?”

Tiêu Lâm cảm thấy mình suy nghĩ sai rồi, Thôi Lan Nhân đâu phải sợ hắn giận, mà là sợ sau này không có ai để cùng nàng nghịch ngợm bày trò thì đúng hơn.

Dù lòng có nổi sóng, hắn vẫn điềm tĩnh trả lời: “Tính.”

Thôi Lan Nhân hài lòng vô cùng, mắt cong như vầng trăng, cười rạng rỡ: “Vậy thiếp ngồi cùng phu quân một lát, chuyện trò đôi câu.”

Tiêu Lâm không đáp.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo