Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì còn chưa kịp phản ứng nên khi khay gỗ bị Tề Man thình lình ném cho thị nữ, Thôi Lan Nhân vẫn còn ngẩn ra. Đối phương thì đã xoay người, sải bước đi về phía Tề Mẫn đang lải nhải không ngừng.
Trận tỉ thí bắt đầu, quan chủ khảo châm hai que hương, đặt vào lư hương trước mặt mỗi đội.
Tề Mẫn lập tức đẩy Tề Man sang một bên, không kiên nhẫn nhặt lấy mũi tên gỗ: “Ta bắn trước.”
Thôi Lan Nhân lại đẩy Tiêu Lâm ra: “Chàng lên trước đi.”
Hành động này thoạt nhìn chẳng khác nào lâm trận bỏ chạy. Tề Mẫn tất nhiên không bỏ qua cơ hội châm chọc: “Thôi Nhị, đừng nói là ngươi thật sự sợ rồi đấy chứ?”
Thôi Lan Nhân trái lại kinh ngạc hỏi: “Chưa từng nghe qua ‘Điền Kỵ đua ngựa’ sao?”
Tề Mẫn, Tề Man, Tiêu Lâm: “……”
Câu này là đang mắng ai vậy?
Ngoài cách tính tổng điểm của từng người trong mỗi đội, nhóm hoàn thành trước còn được thưởng thêm mười điểm.
Tề Mẫn nhắm mắt cũng có thể ném trúng, nên tốc độ không phải bàn. Nàng ta cầm tên gỗ lên, xác định vị trí trọng tâm, điều chỉnh cách cầm, rất nhanh liền ném ra mũi đầu tiên.
Quan chủ khảo vung cờ nhỏ, hô to: “Trúng! Có phát đầu!”
Viên tiểu quan phụ trách ghi điểm lập tức chấm đúng như thật.
Sau đó, Tề Mẫn nhanh chóng hoàn tất ba mũi còn lại, mũi nào cũng trúng, lần lượt là “liên trúng”, “xuyên tai”, và “liên trúng xuyên tai”, tổng cộng bốn mươi lăm điểm.
Trong thời gian ngắn ngủi mà ném trúng cả bốn phát đã là hiếm có trong giới ném hồ, huống hồ nàng ta còn làm một cách liền mạch, tư thế nhẹ nhàng thanh thoát, quả thực khiến người xem không khỏi tán thưởng.
Tiêu Lâm là lang quân của họ Tiêu đất Lan Lăng, tinh thông lục nghệ, trong đó ném hồ cũng là môn phát triển từ thuật “xạ”.
Vì vậy, với hắn, khoảng cách chỉ chín thước so với việc kéo cung bắn trúng mục tiêu ngoài sáu mươi trượng thì chỉ là trò trẻ con.
Có điều, Tiêu Lâm vẫn chậm hơn Tề Mẫn một chút, mãi mới hoàn thành xong bốn mũi tên. Dù điểm số chỉ bốn mươi nhưng cũng đều trúng, thể diện xem như giữ được.
Tề Man khoanh tay đứng xem náo nhiệt một lúc, đợi đến khi Thôi Lan Nhân bước lên mới từ tốn nhặt lấy tên gỗ, nói: “Cùng muội ném hồ, hình như là chuyện rất lâu trước rồi.”
Thôi Lan Nhân không đáp, nhân lúc cậu ta còn đang buông lời hoài niệm, bèn ném trước một mũi tên.
Quan chủ khảo vung cờ: “Phát đầu xuyên tai! Hai mươi điểm!”
Thành tích ấy khiến tất cả đều sửng sốt.
Tai hồ hẹp, người bình thường không nắm chắc cảm giác tay sẽ chẳng dám mạo hiểm ném vào.
Tề Man nghiêng đầu hỏi: “Sao tự nhiên hăng hái vậy?”
Thôi Lan Nhân đáp: “Chỉ là tò mò không biết Tiêu Thần Ngọc đã giấu vật gì bên trong thôi.”
Mãi đến lúc này, nàng mới chợt hiểu dụng ý của Tề Man.
Tề Man quay đầu nhìn Tiêu Lâm, đối phương hiển nhiên cũng nghe thấy lời nàng. Trên gương mặt vốn luôn ôn hòa như được in lên tranh kia lại thoáng lộ một tia biến hóa.
Đã là phu thê rồi, tặng một món đồ mà cũng phải vòng vo khổ tâm như vậy.
Chỉ khiến y đứng giữa hai người, chẳng khác nào tên ngốc.