Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tề Man xoay xoay mũi tên gỗ giữa các ngón tay, bỗng nhiên cười khẩy: “Không biết sao, đột nhiên lại chẳng muốn nhường muội nữa.”
Thôi Lan Nhân nghi hoặc: “Chẳng lẽ huynh vốn định nhường ta?”
Tề Man nghiến răng sau, giận dữ nói: “Chứ không lẽ ta bỏ ra hai trăm lượng vàng chỉ để đùa với muội?”
Thôi Lan Nhân nghiêng đầu, đáp một cách vô tội: “Ai biết huynh đang tính gì trong bụng chứ?”
Lần này, Tề Man thực sự bị nàng chọc đến bật cười vì tức.
Chỉ vì một lần không đứng về phía nàng lúc bênh vực Thôi Phù Ninh mà thôi, có đến nỗi giận đến mức ấy, nhớ mãi không quên hắn đến tận bây giờ sao?
Từ giữa chân mày Tề Man chợt hiện lên một nét cau lại.
Thôi Lan Nhân là người hẹp hòi, chuyện đó hình như cậu ta đã biết từ rất sớm, chỉ là chưa từng để tâm, cũng chẳng từng nghĩ nàng lại để ý đến cái gọi là “duy nhất” đến thế.
Song thế gian phức tạp như vậy, người hay việc nào, há có thể trở thành duy nhất của cậu ta?
Trước kia là thế, bây giờ cũng vậy. Vậy nên cậu ta càng không thể yêu cầu mình trở thành người duy nhất trong lòng Thôi Lan Nhân.
“Thật sự thì muội nên sửa lại tính tình đi.”
Thôi Lan Nhân: “?”
Tề Man không nói thêm nữa, hai tay lần lượt nhặt lấy hai mũi tên gỗ, “soạt” một tiếng đồng thời ném xuống. Hai mũi tên đều trúng vào vành tai của mục tiêu.
Viên quan phụ trách xạ tiễn sững người trong chốc lát, sau đó giơ cờ lên: “Một lần xuyên tai, liền tiếp một lần xuyên tai, tính bốn mươi điểm!”
Tề Man hơi ngẩng cằm nhìn về phía Thôi Lan Nhân.
Thôi Lan Nhân hừ một tiếng: “Tay dài thì giỏi lắm sao.”
“Không phải muội vẫn luôn ghen tị với tay dài của ta sao?” Tề Man cố ý xòe rộng bàn tay, vênh váo huơ huơ mấy ngón như khoe mẽ.
“Ghen với huynh bị kim đâm chảy máu mà nửa canh giờ sau đầu óc mới biết chuyện à?”
“Hửm! Muội còn nhớ chuyện đó nữa à? Vậy muội có quên là vì ai mà ta bị đâm không!”
Hai người chẳng ai chịu nhường ai, cãi nhau ầm ĩ.
Tạ Môn tặc lưỡi, tỏ vẻ kỳ quái: “Ai nói quan hệ hai người này không tệ? Nhìn kỹ lại thì cũng chỉ đến thế thôi… Thần Ngọc, ngươi thấy sao?”
Tiêu Lâm dịu giọng: “Ta không biết.”
Chỉ là, hắn chưa từng thấy Thôi Lan Nhân nói chuyện với mình như vậy – tự nhiên hơn, nhẹ nhõm hơn… và cũng thân thuộc hơn?
“Nghe nói Nhị điện hạ hành sự chẳng biết chừng mực là bởi không ai quản giáo, thành ra quen sống theo ý mình. Ngươi có từng nghe chuyện của Đại nương tử nhà Thôi gia chưa?” Tạ Môn chưa đợi Tiêu Lâm đáp, đã tự nói tiếp: “Ta cũng chỉ nghe người khác kể lại thôi – trước khi bị thương, Đại điện hạ và Thôi đại nương tử có quan hệ không tồi, ngươi hiểu ‘không tồi’ là ý gì chứ? Sau này Nhị điện hạ hồi kinh, có lẽ nghe được chuyện đó bèn chăm sóc nàng ấy vô cùng chu đáo, Đại điện hạ vì vậy mà u uất không vui… Ai!”
Tiếng thở dài cuối cùng kia mang theo hàm ý sâu xa, chỉ dành cho người hiểu chuyện tự mình thấu triệt.
“Tạ Môn muốn nói gì đây?”
“Ngươi tự biết.” Mắt Tạ Môn sáng như sao, nhìn thẳng về phía trước.
Tiêu Lâm nhìn theo bóng lưng của Tề Man.
Không học vấn, không nghề nghiệp, ngông nghênh càn rỡ, ăn chơi trác táng… Những lời như vậy, đều gắn lên người cậu ta, tạo thành đối lập rõ rệt với Đại hoàng tử ôn hòa nhân hậu, biết người khéo dùng.
Nhưng đúng như lời Tạ Môn.