Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau yến tiệc, Thôi Lan Nhân đi sau Vương đại nương tử cùng tiễn lượt khách cuối cùng ra khỏi phủ, mệt đến mức ngáp không ngừng, chỉ muốn về phòng ngủ một giấc đến trời đất quay cuồng.
Dọc đường, các tỳ nữ và thị vệ đều cúi người hành lễ với nàng, nàng chỉ lơ đãng gật đầu cho có lệ.
“Nữ lang, phía trước là trưởng công tử.” Bà Trần kinh ngạc vui mừng nói.
“Hửm?” Thôi Lan Nhân cố gắng mở mắt ra, quả nhiên thấy một vị công tử đang đứng nơi bậc đá.
Nàng vốn đã quyết tâm mặc kệ Tiêu Lâm, liền lập tức quay đầu, hừ một tiếng với bà Trần: “Chúng ta đi lối này.”
Bà Trần kinh hãi kêu khẽ, không thể tin được quyết định này của nàng.
Thế nhưng nữ lang cứng đầu kia lại thực sự nói là làm, nhanh chóng leo lên đài đá, vượt qua lan can gỗ, chọn một hướng khác quay về viện Ngọc Lăng nơi nàng ở, dáng vẻ như muốn cắt đứt hẳn đường lui với người kia.
Tuổi bà Trần đã cao, đừng nói chân tay không nhanh nhẹn, dù có khỏe mạnh đến mấy cũng không thể theo Thôi Lan Nhân làm ra chuyện thất lễ giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.
Nhưng Thôi Lan Nhân đã không ngoái đầu chạy mất, bà ấy đành bất đắc dĩ, cắn răng men theo bậc thang bên chỗ trưởng công tử, vội vàng hành lễ rồi lại vội vàng đuổi theo chủ nhân nhà mình.
Tiêu Lâm đứng cùng hai người là Cảnh Trừng và Cảnh Lan, trầm lặng dõi theo chủ tớ họ khuất dần vào bóng tối.
“Phu nhân làm sao thế? Sao lại coi công tử như không... á!” Cảnh Trừng chưa nói xong đã bị Cảnh Lan đạp mạnh lên mu bàn chân.
Tiêu Lâm chẳng nói một lời, chỉ chậm rãi nhét vật trong tay trở lại tay áo.
Bà Trần thở hồng hộc chạy vào phòng.
“Nương tử, rõ ràng là trưởng công tử đứng đó đợi con, sao con lại quay lưng bỏ đi?”
“Con mệt rồi, muốn nghỉ sớm, chẳng muốn nghe chàng ta nói đông nói tây gì cả.” Thôi Lan Nhân ngồi trước bàn trang điểm, đưa tay tháo hết trâm cài, hoa tai, mũ vàng cành cây rườm rà, ném lên bàn, suối tóc đen nhánh lập tức xõa dài xuống lưng, “Hơn nữa, chuyện con hứa phối hợp với chàng ta cũng đã kết thúc rồi!”
Trong gương đồng, bà Trần len lén nhìn sắc mặt của nàng, bao lời muốn nói đều nuốt xuống, chỉ dám nhẹ nhàng hỏi một câu: “Cãi nhau với trưởng công tử à?”
Thôi Lan Nhân phồng má, đang định trút giận, nhưng nghĩ lại cũng biết bà Trần chắc chắn sẽ không đồng tình, đành nói: “Phó mẫu đừng lo chuyện bao đồng. Hôm nay chỉ là con mệt quá, không muốn nói chuyện thôi.”
Bà Trần đành hầu hạ nàng lên giường nghỉ ngơi.
Dù mệt mỏi nhưng Thôi Lan Nhân vẫn trằn trọc không ngủ nổi. Sau nửa canh giờ lăn qua lộn lại, nàng bật dậy, nắm chặt nắm tay, giơ lên đánh loạn vào không khí, như trút cơn giận còn sót lại, dùng hết chút sức lực cuối cùng.
Cuối cùng, nàng ngã người ra sau, nằm dài ra giường, một lúc sau mới kéo chăn phủ kín người, cuộn mình trong đó.
Một góc cuốn sổ lộ ra bên dưới gối.
Thôi Lan Nhân lôi quyển sổ bìa mềm màu vàng nhạt ấy ra, nhân lúc ánh sáng mờ mờ trong màn còn đủ, nàng mở thử, vừa vặn nhìn thấy hai hàng chữ viết từ tháng thứ năm sau khi đến Kiến Khang:
“Thiên Thụ năm thứ mười, ngày ba mươi tháng chín.
Ta muốn về nhà.”
……