Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật ra cô đã sớm gửi thiệp mời về nhà mẹ đẻ, hẹn tối nay gặp mặt với Thôi Phù Ninh.
Nàng chọn chỗ vắng người trước một tiệm nhỏ, có ghế đá dưới tán cây, bên cạnh có giả sơn che khuất, yên tĩnh vô cùng. Đám người hầu cũng bị đuổi ra trà quán gần đó nghỉ ngơi, sẽ không quấy rầy hai chị em tâm sự.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hai người còn chưa nói được mấy câu thân mật đã bị một vị khách không mời xồng xộc xông tới.
“Thật trùng hợp.”
Thôi Lan Nhân ngẩng đầu, thấy Viên Tứ Lang chẳng những không nhận ra mình thất lễ, còn dám cười cợt không biết xấu hổ.
Thôi Phù Ninh lập tức kéo tay muội muội đứng dậy.
Hai người vốn tìm chỗ vắng vẻ để trò chuyện yên tĩnh, ai ngờ lại rước họa vào thân. Lúc này có gào lên cũng chưa chắc át nổi tiếng hoan hô náo nhiệt từ sạp xiếc bên cạnh, nói gì đến chuyện khiến người hầu nghe thấy.
“Doanh Doanh, chẳng lẽ không nói thêm gì sao?” Hắn ta chỉ vào sống mũi nàng ấy nơi từng bị Thôi Lan Nhân đập trúng vẫn còn vết bầm tím chưa tan, nổi bật trên làn da lành lặn như một nốt trầm gai mắt.
“Doanh Doanh?” Thôi Phù Ninh nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn muội muội.
Cách xưng hô này hình như nàng ấy từng nghe Nhị điện hạ gọi qua, e rằng đó là tên gọi khi xưa của nàng.
Thôi Lan Nhân khẽ cười, nói:
“Lời xin lỗi lần trước ngài đã nói rồi, chẳng hay lần này Viên lang quân muốn nghe điều gì nữa?”
“Tha hương gặp cố nhân, luôn có chút chuyện cũ cần ôn lại.” Viên Tứ Lang liếc sang Thôi Phù Ninh, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua mang theo vẻ bất kính khiến người ta lạnh sống lưng. “Bằng không, xin Thôi đại nương tử nể tình một chút.”
“Lang quân xin tự trọng, chuyện này không thỏa đáng.” nàng ấy cố nén giọng, song trong thanh âm vẫn không giấu nổi một tia hoảng loạn khó nhận ra.
“Không thỏa đáng?” Hắn ta dùng ngón cái miết nhẹ ngón trỏ, khóe môi nhếch lên nụ cười ngông nghênh, quay mặt về phía Thôi Lan Nhân:
“Ít nhất ta cũng không như ai kia, giữa tiệc Đông của nhà họ Tiêu, ngay trước mặt Trưởng công tử mà…”
Thôi Lan Nhân vốn định mỉm cười, nàng nào phải kẻ dễ bị uy hiếp. Nhưng Thôi Phù Ninh đã tức giận đến phát run, nghiến răng nói:
“Ngươi mà còn bước thêm bước nữa, ta sẽ gọi người!”
“Thôi đại nương tử không sợ mất danh tiết, cứ việc gọi đi.”
Nàng vẫn bình tĩnh đáp lời:
“Ta đi theo ngươi, đừng dọa chị ta nữa.”
Thôi Phù Ninh nhất quyết không đồng ý, dang tay chắn nàng lại:
“Không được, ta không thể để muội đi cùng hắn!”
Viên Tứ Lang đưa tay ra định gạt đi chướng ngại trước mặt, đúng lúc ấy, cánh cửa tiệm vốn đóng chặt đột nhiên “két” một tiếng mở ra.
Mọi người cùng lúc dừng động tác.
Từ bóng tối trong nhà, một loạt tiếng bước chân lạ vang lên, xen lẫn tiếng bánh xe gỗ lăn nhẹ lên ván sàn khô, trầm trầm chậm rãi, càng lúc càng rõ.
Thôi Phù Ninh là người đầu tiên nhận ra, giọng nói run run cất lên:
“Điện hạ…”
Nàng thì chưa từng gặp Đại điện hạ, hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn về phía người đó.
Chỉ thấy vị lang quân ngồi trên xe lăn, lông mày thanh tú, ánh mắt sáng ngời, vai rộng dáng cao, mang khí chất thư nhã mà không kém phần anh tuấn. Nếu có thể đứng lên, hẳn sẽ là một vị công tử phong thần tuấn tú khiến người ta phải ngoái nhìn.
Chỉ tiếc rằng...