TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 75

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ánh mắt nàng khẽ lướt xuống, dừng lại nơi đôi chân đang được phủ kín dưới lớp chăn lông dày.

“Thì ra là Đại điện hạ.” hắn ta lập tức thu lại dáng vẻ cợt nhả, lễ độ thi lễ với người vừa đến.

Sắc mặt Tề Nghị vẫn bình thản lạnh nhạt:
“Phan Thị trung đang phát chẩn cứu tế ở phía tây thành, đường đường một người chủ sự như ngươi còn có nhàn rỗi mà dạo đèn hội?”

Hắn ta cũng là kẻ thức thời, thấy gió không thuận lập tức tránh né, cúi mình hành lễ, cười gượng nói:
“Xin điện hạ bớt giận, kẻ hèn thật hổ thẹn vô cùng, lập tức rời đi.”

Nàng trông thấy hắn ta rời khỏi, bên tai liền vang lên giọng nói lạnh như băng của Đại hoàng tử:

“Về thôi.”

Thị vệ liền đẩy xe lăn, quay đầu rời đi.

“Điện hạ!” Thôi Phù Ninh rốt cuộc không kìm lòng được, buông tay muội muội, đuổi theo phía sau.

Nàng cũng muốn theo sau, nhưng vừa do dự một chút, cổ tay đã bị người từ phía sau giữ lại.

Nàng quay đầu nhìn, là Tề Man.

“Ta vừa thấy Viên Tư vội vã rời đi, hắn lại gây khó dễ với ngươi  à?”

Thôi Lan Nhân giật tay ra khỏi tay Tề Man, xoa nhẹ cổ tay bị siết, lườm cậu ta một cái rồi nói:
“Đã gặp rồi sao không thay ta dạy dỗ hắn một trận, để hắn khỏi suốt ngày lấy chuyện quá khứ ra uy hiếp ta?”

“Chuyện quá khứ?” Tề Man khoanh tay, nhướng mày hỏi, “Hắn biết chuyện giữa chúng ta sao? Ngươi sợ hắn nói với Tiêu Lâm?”

“Chúng ta thì có chuyện gì?” Nàng liếc cậu ta một cái, “Ta chỉ sợ hắn nói năng thêm mắm dặm muối thôi.”

Thấy Tề Man chẳng có vẻ gì để tâm, nàng hơi khó hiểu:
“Nhị hoàng tử không sợ bị nói dính dáng đến một người đã có phu quân, làm mất danh tiếng của mình sao?”

Bốn chữ “người có phu quân” sắc bén mà chói tai.

Tề Man phản bác ngay:
“Danh tiếng thì ai quan tâm? Ngươi có để tâm không?”

Thôi Lan Nhân xưa nay chẳng phải người e dè, vì vậy khẽ cười khẩy:
“Ngài không cần danh, nhưng thế gia thì cần thể diện. Nếu một vị hoàng tử công khai dây dưa với phu nhân đã có chồng, e là người ta sẽ phải cân nhắc lại xem mặt mũi tổ tông nhà mình có còn giữ nổi không.”

Tề Man nghe ra được ẩn ý, ánh mắt khẽ cong, cười mỉa:
“Phu nhân Tiêu gia lo cho ta sao?”

Nàng điềm nhiên nói:
“Đương nhiên là vậy.”

Tề Man nghe Thôi Lan Nhân hào phóng nói vậy, liền đoán chắc câu sau thể nào cũng là: “Vì chúng ta là bằng hữu.”
Hắn bực bội phẩy tay, giọng có phần cau có:
“Yên tâm đi, ta biết chừng mực.”

Vừa dứt lời, nàng đã thấy trong lòng bàn tay cậu ta có quấn băng trắng, liền hỏi:
“Tay ngài bị gì thế?”

“Bị thương thì là bị thương thôi!”

Tề Man duỗi tay ra trước mặt nàng, để mặc nàng nhìn kỹ.

Băng vải quấn khá dày, vẫn mơ hồ thấm máu, vết thương e rằng không hề nhẹ.

Thôi Lan Nhân không vui nói:
“Bây giờ thân phận ngài ‘cao quý’ thế rồi, còn bày vẽ gì nữa? Không sợ để lại tật sao?”

“Chuyện nhỏ thôi, đừng lo.” Tề Man rụt tay lại, giọng bỗng chuyển sang hồ hởi:
“Nàng chưa từng ngắm đèn hội Thượng Nguyên ở Kiến Khang đúng không? Để ta đưa nàng đi xem!”

Thôi Lan Nhân vẫn còn lo cho Thôi Phù Ninh, liền đáp:
“Ngài đi một mình đi, ta phải xem tỷ tỷ thế nào đã.”

Cậu ta lại túm lấy tay áo nàng:
“Đừng bận tâm nữa, Tề Nghị giờ nhìn ai cũng không thuận mắt, không bao lâu là đuổi Phù Ninh về thôi.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo