Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tâm tình Tề Nghị hiện tại thế nào, cậu ta còn rõ hơn cả nàng.
“Trước kia nàng bị nhà họ Thôi kìm kẹp, cả cảnh nhộn nhịp phồn hoa ở Kiến Khang cũng chưa từng được nhìn, sao có thể bỏ lỡ lần này?”
Tề Man kéo nàng một mạch rời đi. Không rõ là nàng không địch lại sức của cậu ta, hay trong lòng thực sự có chút hướng về cảnh náo nhiệt, chân nàng bước loạng choạng mấy nhịp rồi để mặc bị Tề Man lôi đi.
Vừa chen qua một con phố, tầm mắt bỗng chốc ngập tràn sắc màu rực rỡ của đèn hoa muôn hình vạn trạng. Trong không khí trộn lẫn đủ mùi: hương bánh ngọt, mùi sáp nến cháy, phấn son trên mặt các cô nương, mồ hôi của bọn trẻ đang chạy chơi…
Thôi Lan Nhân nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Tựa như bất kể sang hèn, phú quý hay nghèo khó, cảnh náo nhiệt trong thành trấn đều không mấy khác biệt, những khung cảnh như thế nàng cũng từng thấy qua ở nơi khác.
Chỉ tay về một tòa lầu, Tề Man giới thiệu: “Kia gọi là Cúc Nguyệt Lâu, rượu anh đào ở đó hương vị không tệ, nàng có muốn nếm thử không?”
Thấy nàng không phản ứng, cậu ta lại chỉ sang một cửa tiệm khác: “Quán bên kia bán loại bánh ngọt đặc sản của Kiến Khang, thương nhân từ phương xa tới đây đều sẽ mua rất nhiều.”
Nhưng nàng chỉ ậm ừ đáp lấy lệ, ánh mắt dường như không thực sự đặt ở chốn này.
Tề Man hít sâu một hơi, giọng bực bội: “Khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, thế mà nàng cứ như hồn bay phách lạc. Ta nhớ hồi trước nàng là người thích nhất cái không khí náo nhiệt của hội đèn!”
Lúc này, nàng mới nghiêm túc liếc nhìn cậu ta một cái, đáp: “Chuyện ngài nói là chuyện của ba năm trước rồi.”
Ba năm trước, cả hai chỉ như những kẻ nương nhờ đất khách quê người ở Bạch Mạnh thành, nàng là bạn đọc sách, bạn chơi của tiểu nương tử nhà họ Ôn; còn Tề Man thì là người hầu thân cận của đại công tử nhà họ Kiều sống sát vách.
Thuở ấy, bọn họ hãy còn ngây thơ vô tư, coi nhau như bạn bè thuở nhỏ.
Sắc mặt Tề Man thoáng trở nên trầm trọng, hiển nhiên muốn hỏi gì đó. Nhưng Thôi Lan Nhân không muốn dây dưa, bèn chỉ sang phía đối diện nói lảng: “Dù sao thì, ta lại thèm ăn kẹo hồ lô bọc đường đá rồi. Chân ngươi dài, đi mua giúp ta hai xiên đi, lát nữa tỷ tỷ ta ra còn có cái để nàng nếm thử.”
Tề Man sớm đã quen với thân phận tôn quý hiện tại, dù chưa thể sánh với đám danh môn thế gia mắt mọc trên đỉnh đầu, nhưng cũng chẳng ai dám sai khiến cậu ta việc gì. Giờ nghe nàng còn dám sai mình đi mua đồ, trái lại cảm thấy thú vị, liền cười nói: “Được thôi, nàng đứng yên đây, đừng chạy loạn.”
Nàng gật đầu, đợi cậu ta xoay người rời đi.
Nhưng đến khi Tề Man cầm ba xiên kẹo hồ lô quay lại, thì nơi ấy đã chẳng còn bóng dáng Thôi Lan Nhân.
Cậu ta gọi tùy tùng tới hỏi, mới biết vừa quay lưng đi chưa bao lâu, nàng đã rảo bước rời đi, hơn nữa là rất kiên quyết, không hề do dự.
Chỉ có điều, phương hướng nàng đi lại chẳng phải để tìm Thôi Phù Ninh, cũng không phải đường về Tiêu viên.
Sắc mặt Tề Man trầm xuống. Cậu ta bỗng nhớ đến cái tên mà Thôi Lan Nhân đã hỏi mấy lần Viên Tứ Lang.