Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nửa năm Tề Man rời khỏi Bạch Mạnh thành, chắc chắn giữa Viên Tứ Lang và nàng đã từng có liên hệ. Mỗi lần bị hỏi đến, Viên Tứ Lang đều cười cợt cho qua, khiến Tề Man hận không thể vặn gãy đầu hắn ta ngay tại chỗ.
Mặc dù chưa từng thổ lộ với ai, nhưng trên đời này, người duy nhất dám nói năng bừa bãi trước mặt cậu ta…chỉ có Thôi Lan Nhân.
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Tề Man cũng bùng lên.
Nàng dám lừa cậu ta đi mua kẹo hồ lô.
Giữa con phố đông đúc náo nhiệt, tìm người chẳng khác gì mò kim đáy biển, thế mà Tề Man lại thực sự tìm được nàng, cũng có thể xem là vận may.
Cậu ta vừa lo lắng suýt phát điên, sợ nàng lén sau lưng mình làm chuyện gì mờ ám, kết quả thì sao? Nàng lại đang yên ổn đứng xem tạp kỹ!
Một đại hán cởi trần đang biểu diễn, miệng phun ra một luồng lửa rực rỡ, ngọn lửa bùng lên lơ lửng giữa không trung, đỏ rực soi sáng một bên khuôn mặt trắng trẻo của nàng. Đầu mũi nàng vì lạnh mà ửng đỏ, đôi môi khẽ mấp máy như đang thì thầm điều gì đó.
Tề Man giận dữ quát một tiếng: “Doanh Doanh!”
Hai gương mặt đồng loạt quay lại, một trước một sau.
Ánh mắt cậu ta ngay lập tức bị hút về phía nam tử cao lớn đứng cạnh nàng.
Bởi vì gương mặt đó quá đỗi nổi bật, làn da trắng lạnh như tuyết, ngũ quan tuấn mỹ, dưới nền trời đông giá rét lại càng toát lên vẻ phong tư tuấn lãng.
…Là Tiêu Lâm.
Nàng khẽ thở dài trong lòng.
Còn chưa kịp giải thích với người bên cạnh xem đã bỏ mặc đám tùy tùng ở đâu, thì Tề Man đã kịp nhào tới góp vui.
Nếu Tề Man biết nhìn sắc mặt người khác, thì đã chẳng bị đặt cho cái tên “Man” đầy thô lỗ ấy. Cậu ta sải bước tiến lên, rất đỗi tò mò hỏi: “Trưởng công tử sao lại ở đây?”
Câu này nghe chẳng khác nào người bán dưa bị người mua dưa quay sang hỏi: “Sao ngươi lại bán dưa?”
Nàng: “…”
Ngươi đúng là mặt dày hơn cả ta.
Tiêu Lâm liếc thấy ba xiên kẹo hồ lô trong tay Tề Man, những quả táo đỏ chót được bọc trong lớp đường trong suốt, dưới ánh đèn lồng rực rỡ trông càng thêm lấp lánh, chói đến mức làm mắt hắn nhức nhối, giọng cũng theo đó trầm xuống: “Phía trước vừa xảy ra chút chuyện, ta đến đón người về phủ.”
Tề Man nghiến chặt răng sau, không tìm được lỗi gì trong nửa câu sau, đành nhắm vào nửa câu đầu: “Chuyện?”
“Viên tứ lang nhà họ Viên bị người ta hạ dược, đầu óc mụ mị rồi bị đánh một trận, thị vệ đang kiểm tra dọc hai con phố phía trước.”
Vừa nghe đến cái tên Viên Tứ Lang, thái dương Tề Man giật mạnh, theo phản xạ quay sang nhìn nàng.
Cậu ta còn tưởng nàng bỏ đi là để tìm Viên Tứ Lang gây phiền phức.
“…Vậy à, vậy ta phải đi xem thử mới được.”
Dù sao Viên Tứ Lang và Phan thị trung đều là phe mà cậu ta muốn kéo về phía mình, nay xảy ra chuyện như vậy, không thể không nghi ngờ là có thế lực khác nhân cơ hội ra tay chèn ép.
Tề Man vừa rời đi, nàng còn chưa kịp thở phào, thì Tiêu Lâm đã cúi đầu, tiếp tục truy vấn vấn đề ban nãy: “Nàng bỏ rơi đám tùy tùng… là vì nhị hoàng tử?”
Không chỉ là tùy tùng, mà cả hắn.
Thôi Lan Nhân không phải kiểu người dễ dàng buông bỏ, có thể khiến nàng chủ động lùi bước, chỉ có hai khả năng: