Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão phu nhân lại quay về chính đề, nhẹ giọng an ủi nàng:
“Tiêu Lâm xưa nay hành xử cẩn trọng, nghiêm cẩn thủ lễ. Với con, ắt cũng sẽ biết kính biết yêu. Đừng nghe người ngoài nói bậy, cũng đừng sợ hắn. Con không nợ nần gì hắn cả.”
Thôi Lan Nhân đáp ngay:
“Vâng, con không sợ hắn. Con còn muốn thu phục hắn nữa kìa!”
Nàng nắm chặt nắm tay nhỏ, khiến lão phu nhân bật cười.
“Được được, đây mới là cháu gái ngoan của bà.”
Lão phu nhân cười xong, liền hỏi luôn mấu chốt:
“Nhưng con định dùng cách gì để thu phục hắn?”
Câu này quả thật hỏi trúng điểm mù.
Tuy lớn lên nơi phố phường nhưng Thôi Lan Nhân đã từng tiếp xúc với nam tử, nói nhiều nhất cũng chỉ dừng ở mức nắm tay; huống chi là đối phó với một vị đại công tử cao cao tại thượng, như thể không nhiễm chút khói lửa nhân gian như Tiêu Lâm? Nàng hoàn toàn không có chút chiêu thức nào.
Thấy cháu gái ngẩn ra không đáp, lão phu nhân nghiêng người dựa vào gối lưng, ánh mắt thâm sâu, thong thả nói:
“Bà chỉ nhắc con một câu: con có tốt với người ta đến đâu, cũng không bằng có ‘dụng’ với người ta.”
“Có dụng”... sao?
Lời chỉ điểm này chẳng khác nào không nói.
Nàng có ích gì cho Tiêu Lâm chứ?
Nhà họ Tiêu cái gì cũng có, nếu hắn còn không có, thì liệu nàng có thể có sao?
Thôi Lan Nhân ngồi lên cỗ xe trâu trở về Tiêu phủ, trong lòng vẫn còn mãi suy nghĩ về câu nói kia của lão phu nhân.
Bên tai, Trần mụ thì thầm:
“Đại nương tử nói, lang quân hiện đang làm việc dưới trướng trưởng công tử, bị hành cho khổ sở không thôi. Trên mắt lang quân giờ đang bầm tím to bằng cái trứng chim rồi đấy!”
Không chỉ thế, phu nhân của đại lang quân cũng kéo bà Trần lại than vãn, nói bóng gió rằng trưởng công tử căn bản xem đại lang quân như trâu ngựa mà sai khiến. Cả tháng nay hai người chưa từng gặp mặt một cách tỉnh táo, chẳng khác nào thủ tiết sống.
“Ghê vậy sao?”
Tuy nói thế, nhưng khóe môi Thôi Lan Nhân lại nhướng lên, lóe lên ý cười tinh ranh:
“Nếu huynh trưởng đang bận việc cùng phu quân, lại còn vất vả đến vậy, vậy ta có nên đi thăm một chuyến không?”
Nàng cười mang đầy hàm ý, khiến bà Trần tim gan run rẩy, vội nhắc nhở:
“Nương tử à, nhà họ Tiêu có quy định giờ giới nghiêm, tuyệt đối không thể chậm trễ về phủ đâu ạ!”
“Tiêu Lâm ngày nào cũng nửa đêm mới mò về, sao chàng ấy lại không bị cấm cửa chứ?”
Trần mụ nhất thời cứng họng.
Trên đời này có vài quy củ xưa nay chỉ quản nữ tử, chẳng quản đến nam nhân.
Thôi Lan Nhân vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, đúng lúc đoàn xe chầm chậm tiến vào con phố phồn hoa, chiếc xe hươu cũng hạ tốc độ.
“Phó Nương tử, lát nữa ngài thấy thời cơ thích hợp thì giúp ta che giấu một chút, ta sẽ trở về cùng Tiêu Lâm sau.”
Trần mụ phản ứng không kịp, còn chưa kịp kéo thì tiểu nương tử tay chân nhanh nhẹn kia đã nhảy phốc xuống rồi.
Cửa xe sau vừa mở, Thôi Lan Nhân đã khéo léo nhảy xuống, trên đầu đội mũ trướng, động tác dứt khoát gọn ghẽ.
Đám người theo hầu bị động tĩnh này làm kinh động, đồng loạt quay lại nhìn với ánh mắt nghi hoặc.
Trần mụ vừa thò đầu ra liền cười gượng để che giấu sự sửng sốt:
“Phu nhân, phu nhân muốn ăn bánh anh đào… đó là nha hoàn đi mua bánh cho phu nhân… tính tình cô ấy hơi hấp tấp… ha ha…”
Làm gì có chuyện hấp tấp, rõ ràng là gan to bằng trời!
……