Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù chẳng thân thích, cũng chẳng giao tình, sao phải tuỳ tiện ra tay?
Thôi Lan Nhân nhìn thẳng vào mắt nàng ta, giọng nói chân thành tha thiết:
"Công chúa, với địa vị, quyền thế và bản lĩnh của người, chỉ cần hơi nhấc tay một chút, đã có thể mang đến cho kẻ khác cả một cơ hội đổi đời. Chẳng phải, đó cũng là một chuyện rất thú vị sao?"
"Thú vị?"
Tề Mẫn lập tức đứng dậy, tỏ vẻ không tin.
Thôi Lan Nhân nhìn chậu hoa rực rỡ dưới bậc thềm, nhẹ giọng đổi cách nói:
"Ta từng gặp một người, hắn nói với ta rằng: bản tính con người vốn ác, chỉ cần có cơ hội, ai cũng sẽ làm điều ác. Công chúa nghĩ lời ấy đúng sao?"
Tề Mẫn lập tức mắng:
"Thật là nói nhăng cuội!"
Thôi Lan Nhân ngẩng đầu nhìn nàng ta, nở nụ cười, nói:
"Ta cũng cho là nói bậy. Ta tin rằng, chỉ cần người ta đủ no ấm, đủ an toàn, dư dả trong lòng, thì ai cũng sẽ lựa chọn làm người tốt."
Tề Mẫn cảm thấy những lời ấy nghe có vẻ quá ngây thơ, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng khó mà bắt bẻ được.
"Điện hạ thân phận cao quý, được yêu thương che chở, nắm trong tay quyền lực to lớn, chẳng phải càng nên là người tốt nhất thiên hạ sao?" Thôi Lan Nhân chớp chớp mắt, lời lẽ tựa như đang nhắc nhở: "Người chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, lại sao có thể làm chuyện bất nhân?"
Lời này xét ra cũng không sai. Phụ hoàng yêu thương nàng ta, nàng ta có thực ấp hai ngàn hộ, có trăm người hộ vệ, quả là địa vị tôn quý.
Nhưng mấy câu khen ngợi đó thốt ra từ miệng Thôi Lan Nhân, thế nào nghe cũng thấy chói tai.
Tề Mẫn bĩu môi:
"Trước giờ ta đối với ngươi cũng coi như không tệ, chẳng lẽ ngươi cho rằng bản công chúa là người tốt?"
Thôi Lan Nhân lập tức lắc đầu:
"Điện hạ cố tình gây khó dễ cho ta lúc ban nãy, trong lòng ta, người không thể coi là người tốt được."
Nàng ta vốn phân rõ ân oán, nhưng cũng rất giỏi tự lừa mình dối người.
"Ngươi...!?"
Tề Mẫn nghiến răng ken két, tuy rằng nàng ta vốn đã không vừa mắt Thôi Lan Nhân từ trước, nhưng lần này quả thực bị chọc cho giận điên, "Ngươi cứ chờ đó!"
Thôi Lan Nhân điềm nhiên ung dung, đối mặt với công chúa đang nổi trận lôi đình, còn khéo léo vẽ bánh vẽ:
"Chỉ mong sau này nếu ta gặp chuyện khó khăn, điện hạ có thể đưa than sưởi trong ngày tuyết rơi, vậy mới thật lòng cảm tạ."
Tề Mẫn hừ lạnh một tiếng:
"Ai thèm để tâm đến sự cảm kích của ngươi!"
Công chúa hậm hực bỏ đi, Thôi Lan Nhân đứng nguyên tại chỗ mà cười thầm, cho đến khi dưới ánh mặt trời ấm áp, nàng bất giác khẽ rùng mình.
Nàng chợt quay đầu, ánh mắt đảo khắp bốn phía, song không thấy ai khả nghi.
Lạ thật, vừa rồi cảm giác bị ai đó lén lút theo dõi, âm thầm quan sát, rất rõ ràng.
Nhưng hôm nay Trưởng công tử không hề có mặt.
Nếu không phải hắn, vậy thì là ai?
Viên Tứ lang sao?
Bây giờ quốc gia còn đang nguy biến, kẻ trí giả đương nhiên sẽ biết tự tránh xa hiểm cảnh, Thôi Lan Nhân nghĩ vậy rồi lập tức rảo bước chạy ra ngoài.
Trên đường bắt gặp không ít nha hoàn nhà họ Vương, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, vừa định tiến đến hỏi đường gần nhất trở về đại sảnh, thì từ gian gác bên cạnh bỗng vọng xuống tiếng bước chân.
Thôi Lan Nhân theo tiếng ngẩng đầu nhìn.