Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ thấy một nam tử trung niên đang bước xuống cầu thang gỗ. Người ấy tuổi chừng bốn, năm mươi, mặt chữ điền, để râu quai nón, đuôi mắt hơi xệ xuống, hai bên má hằn rõ nếp nhăn tuổi tác, không có phong tư tuấn lãng như các thiếu niên trong sảnh, chỉ toàn nét mệt nhọc phong trần.
Ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc, đều như lần tìm được những mảnh ký ức cũ.
Thôi Lan Nhân hơi ngẩn ra.
Nam tử kia cũng không chần chừ, chủ động bước tới bắt chuyện:
"Ta họ Phan, tiểu nương tử xưng hô thế nào?"
Thôi Lan Nhân chớp mắt, lập tức đáp lời một cách thản nhiên:
"Tiểu nữ họ Tiêu."
"Thì ra là nhị nương tử nhà họ Tiêu, khó trách nhìn quen mắt."
Phan Thị Trung nhoẻn một nụ cười, thần sắc thâm ý khó lường:
"Vừa rồi còn nghe Tứ lang nhắc tới tiểu nương tử, thật là khéo."
Thôi Lan Nhân lòng như điện xẹt, mau chóng đoán theo lời đối phương, hỏi:
"Viên Tứ lang? Không biết đại nhân nhắc đến chuyện gì?"
Giọng nàng hơi gấp, trong đó xen lẫn vài phần lo lắng.
Phan Thị Trung vuốt thẳng áo bào, thản nhiên đáp:
"Chỉ là chuyện cũ thôi, không đáng nhắc lại."
Thôi Lan Nhân buột miệng:
"Chẳng lẽ là chuyện của nhà họ Ôn?"
Phan Thị Trung nhướng cao mày phải:
"Nhà họ Ôn?"
Thôi Lan Nhân lập tức mở to đôi mắt, vẻ hoảng loạn hiện lên nơi khóe môi, chỉ thoáng chốc liền giấu đi, chỉ còn lại nụ cười gượng gạo:
"…Nói, nói bừa thôi, Phan đại nhân đừng để trong lòng, cũng xin ngài ngàn vạn lần đừng đi hỏi Viên Tứ lang."
Dáng vẻ kia rơi vào mắt lão hồ ly như Phan Thị Trung, chỉ càng khiến người ta nghi ngờ nhiều hơn.
Lão hỏi:
"Nhị nương tử, vậy có tiện nói rõ một chút chăng?"
Thôi Lan Nhân mím môi cười nhạt:
"Phan đại nhân đã biết rõ chuyện, tiểu nữ thân là kẻ ngoài cuộc, nào có thể tỏ tường hơn được?"
Phan Thị Trung là người thông minh, lập tức nghe ra trong câu trả lời của nàng có hai tầng ý nghĩa:
Thứ nhất, Viên Tứ lang có liên quan đến chuyện nhà họ Ôn, hơn nữa còn có sự giấu diếm.
Thứ hai, Thôi Lan Nhân biết, nhưng không tiện nói ra, chứng tỏ chuyện này trọng đại vô cùng.
Không muốn dây dưa thêm, Thôi Lan Nhân vội vàng cáo từ:
"Tiểu nữ xin phép cáo lui."
Quay người lại, vẻ hoảng loạn trên gương mặt nàng như thuỷ triều rút sạch, chỉ còn đôi mắt đen thẫm, sâu thẳm tựa vực sâu nhìn không thấy đáy.
Từ trong bóng tối bước ra, ánh dương rải khắp thân mình, song cảm giác bị dõi theo gay gắt lại càng rõ rệt hơn, khiến Thôi Lan Nhân bất giác bước nhanh hơn, quay về phía trường yến.
Thế nhưng, sự náo nhiệt cũng không thể xua tan nỗi quái dị trong lòng nàng. Sau gáy cứ lạnh lẽo như có ai đó giương cung nấp trong bóng tối, chực chờ bắn một mũi tên lạnh buốt vào nàng.
Nàng đảo mắt nhìn quanh, nhưng không phát hiện kẻ khả nghi nào.
Khắp nơi, từng nhóm ba năm người đang tụm năm tụm ba chuyện trò, không ai tỏ vẻ đặc biệt lưu tâm tới nàng.
Bọn Vương Thập Cửu Nương thỉnh thoảng liếc nhìn nàng mấy lần, nhưng cũng nhanh chóng cúi đầu ríu rít trò chuyện, chẳng mấy kín đáo.
Ít ra, Thôi Lan Nhân có thể chắc chắn rằng những người "dương cung bạt kiếm" kia không phải là các nàng ấy.
Ngay lúc đó, một tiểu tỳ bưng khay đi ngang, bất ngờ trật chân, suýt nữa thì nhào vào lòng nàng. Thôi Lan Nhân đưa tay đỡ lấy, đối phương lại nhân cơ hội nhét một mẩu giấy nhỏ vào lòng bàn tay nàng.