Thái Tử Lừa Ta? Xin Lỗi, Ta Có Ba Ngàn Mỹ Nam! - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Sữa đã hỏng thì nên đổ đi, chứ không phải cố uống vào bụng để rồi tự làm mình khó chịu.


Ta nhếch mép, nghiêm túc nhìn hắn: "Điện hạ, thần biết ngôi vị Thái tử này của ngài nhận được không dễ dàng."


"Thái tử chỉ có thể cưới một chính phi và hai trắc phi, vị trí trắc phi nên dành cho người quan trọng hơn."


"Con gái út của Lại bộ Thượng thư năm nay vừa tròn tuổi cập kê, ông ấy có ý muốn liên hôn với Điện hạ, thần nghĩ nếu có thể lôi kéo được Lại bộ Thượng thư về phe mình, thì chắc chắn sẽ rất hữu ích cho Điện hạ."


"Ngoài ra, quận chúa nhà Thành Hòa quận vương cũng đã đến tuổi thành hôn, Thành Hòa quận vương có quan hệ tốt với tộc ở phía Nam, đất đai lại giàu có, thần nghĩ con gái ông ấy cũng rất hợp với vị trí trắc phi."


Nghe lời ta nói, sắc mặt hắn dịu đi một chút: "A Hành, ngươi không cần phải như vậy, một vị trí trắc phi cô vẫn cho được."


Ta lắc đầu, thành thục rơi nước mắt.


"Năm đó trong trận tuyết lớn, Thái tử đã nhường cho thần miếng bánh duy nhất, lúc đó thần đã quyết định cả đời này sẽ ghi nhớ ân tình của Thái tử Điện hạ trong lòng."


"Lúc đó Điện hạ nói, ngài sống cuộc sống như thế nào, thì cũng sẽ để thần sống cuộc sống như thế đó."


"Nhưng thần là người không có chí lớn, ngoài vàng bạc ra, chỉ muốn có vài mỹ nam mà thôi."


Ta lau đi nước miếng suýt chảy ra, lại lo hắn sẽ coi "vài" là số lượng thực tế, vội vàng bổ sung.


"Tất nhiên, nếu có thể nhiều hơn thì càng tốt."


6


Một chiếc cốc bay về phía ta.


Sắc mặt Tạ Trường Hoãn sa sầm.


"Giang Vân Hành!"


"Ngươi cút cho ta!"


Ta không biết tại sao hắn lại tức giận, nhưng vẫn phủi đầu gối, nhanh chóng cút đi.


Ta cứ ngỡ mình tác thành cho hắn và Thẩm Ngọc Khuynh như vậy, hắn hẳn sẽ rất hài lòng với sự biết điều của ta, sau đó sẽ ban cho ta vô số nam sủng.


Nhưng không ngờ Tạ Trường Hoãn lại chơi không đẹp, lại còn lấy oán báo ân, muốn ta làm vợ bé cho hắn, sớm biết thế đã không vì giúp hắn mà không tiếc hy sinh cả mạng sống.


Ta càng nghĩ càng tức, quyết định đi tìm hai nam nhân để giải tỏa.


Kim Ngọc Các, nơi xa hoa nhất kinh thành, được chạm khắc bằng vàng ngọc, lộng lẫy xa hoa.


Ta nửa nằm trên ghế quý phi, trước mặt là một hàng ly rượu lưu ly đủ màu sắc, hương rượu quyện cùng tiếng đàn sáo, khiến người ta buồn ngủ.


Sau lưng, một tiểu ca đang xoa bóp vai cho ta, một người đang đấm chân, còn có một người áo quần hờ hững, ánh mắt quyến rũ như tơ nhìn ta.


Ta thoải mái thở ra một tiếng, quả nhiên, so với chút bố thí từ lương tâm của người khác, vẫn là tình cảm của vàng bạc chân thật hơn.


Trước đây vì lời hứa của Tạ Trường Hoãn mà ta đã từ bỏ rất nhiều.


Nâng ly rượu lên, rồi nhướng mày với tiểu ca mắt phượng kia:


"Lần đầu đến đây, nói cho ta biết quy trình thế nào?"


Hắn chớp mắt, trên gương mặt trắng nõn thoáng hiện vài vệt hồng e thẹn, rồi một tay cởi phăng chiếc thắt lưng nửa buông lơi.


"Quy trình là, khách quan ngài cứ sờ vào đây ạ."


Màu sắc tươi tắn, tầng tầng lớp lớp, nhìn mà nước miếng ta sắp chảy ra.


Dưới ánh mắt cổ vũ của mọi người, ta kích động đưa tay ra.


Đúng lúc này, một giọng nam vô duyên từ phía sau đột nhiên ngăn ta lại:


"Đây không phải là người đẹp bên cạnh tam ca sao? Giang đại nhân đến đây tiêu khiển, tam ca có biết không?"


Người đến là Lục hoàng tử Kính Vương, Tạ Trường Minh.


Ta buộc phải đứng dậy hành một lễ không thể chê vào đâu được.


"Ngài ấy không biết, nhưng Lục hoàng tử có thể đi thông báo cho ngài ấy, vậy thì ngài ấy sẽ biết thôi."


Ngón tay hắn xoay một vòng trên miếng ngọc bội bên hông, dường như rất hứng thú.


"Ồ, nàng không sợ tam ca biết sao?"


"Người ta đều nói Giang đại nhân có tình ý với hoàng huynh, bây giờ chẳng lẽ là đang mượn rượu giải sầu sao?"


Ta xua tay.


"Tin đồn thôi, tin đồn thôi."


"Lục hoàng tử đã đến đây rồi, hay là cùng thần chung vui đi, thần thấy tiểu ca ở cửa kia trông rất được."


Ta đã thèm thuồng nửa ngày rồi.


Hắn cười, vẻ mặt mang theo sự thương hại: "Đừng cố gượng cười nữa, bổn vương đều biết cả rồi."


"Tạ Trường Hoãn đã phụ nàng."


Hắn bước tới, trong mắt chứa đựng một sự thâm tình như bị quỷ ám, đưa tay vuốt vuốt khoé mắt ta.


"Giang Vân Hành, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, ta đã nhận ra nàng rất đặc biệt."


"Bổn vương nguyện ý hứa cho nàng vị trí Vương phi, những gì Tạ Trường Hoãn không cho nổi, ta đều có thể cho. Tạ Trường Hoãn không biết trân trọng, bổn vương..."


Chân ta cào cào mặt đất, vẫn không nhịn được ho hai tiếng ngắt lời hắn.


"Vương gia à, liệu ngài sẽ bị ngã hai lần ở cùng một chỗ không?"


"Dù sao đi nữa, ta sẽ không như vậy."


Hắn mím môi: "Bổn vương không giống như Tạ Trường Hoãn, nàng có thể thử yêu ta."


"Vậy thì càng không được."


"Vương gia không biết, tình cảm của ta đối với Thái tử Điện hạ có lẽ là một nỗi nhớ quê hiếm có. Ở quê nhà, ta nghe nói ngài ấy rất thảm, nên mới nảy sinh chút lòng thương hại, bây giờ cũng vì lòng tốt bừa bãi của mình mà gặp báo ứng, những cái hố khác ta càng không dám nhảy vào."


"Hơn nữa, hôm nay ta mới thật sự hiểu ra một đạo lý, vì một cái cây cong vẹo mà từ bỏ cả khu rừng là một hành vi đáng xấu hổ, là một sự lãng phí."


Ta chỉ tay vào những tiểu ca mỗi người một vẻ trước mặt.


"So với việc chia sẻ một người đàn ông với một đám phụ nữ, ta thích để một đám đàn ông vì... tiền của ta mà say mê hơn."


"Nếu ta gả vào Vương phủ, Vương gia còn có thể để ta đến những nơi tốt đẹp như thế này không?"


Hắn ho một tiếng, lắc đầu: "Vậy thì tất nhiên là không thể."


"Đấy, ngài thấy chưa."


Hắn suy nghĩ một lúc rồi tự nhiên ngồi vào ghế chính, cầm ly rượu lên, rồi đuổi hết mấy tiểu ca ra ngoài.


"Trả thù hắn, nàng chắc chắn muốn, phải không?"


Ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tự rót cho mình một ly rượu.


"Ta và hắn cùng một phe, trả thù hắn thì ta có lợi gì sao?"


"Điện hạ muốn tin tức của Thái tử Điện hạ, thì hãy lấy vàng bạc thật, quan cao lộc hậu ra để đổi, đừng lấy những thứ không đáng tiền đó ra lừa ta."


Trong mắt Tạ Trường Minh thoáng qua một tia kinh ngạc: "Nàng đồng ý?"


Ta "Oa" một tiếng: "Tất nhiên là không được rồi."


"Ta và Điện hạ có tình nghĩa bảy năm, như vậy là phải thêm! Tiền!"


7


Ngay hôm đó, Tạ Trường Minh đã gói ghém ba tiểu ca ở Kim Ngọc Các tặng cho ta.


Hắn dĩ nhiên không tin ta sẽ vì chút lợi lộc này mà phản bội Tạ Trường Hoãn, hắn cảm thấy ta đang lừa hắn.


Cảm giác của hắn là đúng.


Ta và Tạ Trường Hoãn những năm qua không chỉ có sự giằng co về mặt tình cảm, mà còn cả về mặt lợi ích.


Từ góc độ cấp trên mà nói, ngoài việc hơi giả tạo, hơi não yêu đương ra, hắn vẫn là một cấp trên tốt. Vì vậy, nếu có thể sống một cuộc sống vui vẻ, ta không muốn phản bội hắn.


Dù cho hắn là người bội tín bội nghĩa trước.


Ta vươn vai, cảm thấy chiếc khăn quàng đỏ trên cổ mình càng thêm rực rỡ, bèn ra lệnh cho người bên ngoài.


"Nam sủng của ta đâu rồi! Mời hết vào đây!"


Ôn hương nhuyễn ngọc trong vòng tay, cứ nên hôm nay có rượu hôm nay say.


Tin tức Tạ Trường Minh tặng nam sủng cho ta không hề giấu giếm, Tạ Trường Hoãn vào sáng hôm sau đã đến.


Khi hắn đến, ta đang được hầu hạ trang điểm, tiểu ca mắt phượng cởi mở nhất hôm qua đang kẻ lông mày cho ta.


Cậu ta tên A Sanh, trang điểm rất giỏi.


Sau khi đến thế giới này, ta không rành về cách trang điểm của thế giới này, hơn nữa cũng không có thời gian, đây là lần đầu tiên ta được trải nghiệm phong cách trang điểm của thời đại này.


Chỉ là chưa kịp soi gương làm ra vẻ đoan trang cười một cái, Tạ Trường Hoãn đã xông vào.


Hắn một cước đá A Sanh ngã xuống đất, giống như một người đàn bà chanh chua điên cuồng trút giận lên ta.


"Giang Vân Hành, nàng đúng là giỏi lắm."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo