Thanh Thanh Tố - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

32

 

Khi biết ta đã tỉnh, chủ thượng đẩy cửa bước vào.

 

Dưới mắt hắn thâm đen, bào phục đầy nếp uốn, hoàn toàn không còn dáng vẻ khí khái như trước.

 

"Thuộc hạ thất trách," ta cẩn thận nói, "Nhiệm vụ… lại không hoàn thành."

 

Bàn tay đặt trên chăn của hắn vô thức siết lại.

 

"Tạ lỗi, tạ lỗi, ngươi còn định nói bao nhiêu lần 'tạ lỗi' nữa?" Hắn nhẹ giọng nói, "Mạng của ngươi suýt mất, còn lo gì nhiệm vụ?"

 

Ta ngẩn người một lúc.

 

Lạ thật, hình như hắn không hề giận dữ.

 

Ta thất thần rất lâu, chủ thượng không nói gì.

 

Qua một lúc, hắn mới lên tiếng hỏi: "Còn có chỗ nào đau không?"

 

Ta lắc đầu, rồi hỏi: "Long Sương thì sao?"

 

"Đang dưỡng thương ở y quán, không có gì nguy hiểm tới tính mạng."

 

"Nhị hoàng tử thì sao?"

 

"Hoàng tỷ đã đánh hắn một trận, giờ đang bị giam lỏng," chủ thượng cau mày, "Hắn có mẫu phi che chở, giết thì không dễ, như hiện giờ là cái giá nặng nhất rồi."

 

Ta thở phào nhẹ nhõm.

 

Trong phòng lại rơi vào tĩnh lặng.

 

Gió thổi qua hành lang, tiếng chuông gió vang lên trong trẻo.

 

Chắc chắn đây là cái chuông gió mà hồi nhỏ ta và chủ thượng treo lên.

 

Chủ thượng đột ngột lên tiếng.

 

"Bùi Tố nói với ta…" Hắn dừng lại, như sợ phải hỏi câu này, "Ngươi thích hắn à?"

 

Ta không muốn giấu giếm, do dự một lát, gật đầu.

 

"Vâng, thuộc hạ thích ngài ấy."

 

33

 

Chủ thượng đột ngột đứng dậy.

 

Cử động quá mạnh, suýt chút nữa làm đổ chiếc ghế bên giường.

 

Ta gọi: "Chủ thượng?"

 

Không có đáp lại.

 

Chủ thượng cũng bị lãng tai sao?

 

Ta lại gọi: "Tam điện hạ?"

 

Hắn không quay lại, chỉ đứng đối diện với ta, gọi: "A Ngọc."

 

Chủ thượng rất ít khi gọi tên ta, ta hơi ngơ ngác một lát, rồi mới trả lời: "Vâng."

 

"Ta hỏi lại ngươi lần nữa," giọng hắn bình tĩnh, nhưng cuối câu lại có chút run rẩy, "Ngươi thật sự thích y à?"

 

Ta đáp: "Vâng."

 

Ta ngập ngừng một lúc, rồi nói tiếp: "Thuộc hạ đã phụ lòng chủ thượng, phụ đi bao năm tài bồi của chủ thượng, thuộc hạ sợ hãi. Thuộc hạ sẵn sàng chết để tạ tội."

 

Câu vừa dứt, chủ thượng đột ngột quay lại, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô.

 

"Ngươi là đồ ngốc à?! Lão tử vất vả lắm mới cứu ngươi về! Là để ngươi chết sao?!"

 

Ta lại vô thức tạ lỗi: "Là lỗi..."

 

"Câm miệng!"

 

Ta câm miệng.

 

Ta thầm nghĩ: May quá, vẫn là chủ thượng quen thuộc.

 

34

 

Tối hôm đó, chủ thượng bảo ta cút về Bùi gia.

 

Hắn nói thấy ta là phiền lòng.

 

Hắn nói: "Thụy vương phủ không nuôi người vô dụng, ngươi không làm ám vệ nữa thì mau đi đi."

 

Ta hỏi: "Không cần thuộc hạ tiếp tục nghe ngóng tin tức cho ngài sao?"

 

"Không cần."

 

"Cũng không cần thuộc làm chân sai vặt cho ngài nữa ư?"

 

"Không cần."

 

"Không cần…"

 

"Ngươi nói mãi thế hả, đã bảo ngươi đi đi.” Chủ thượng ngắt lời ta, “Ta không cần ám vệ vô dụng như ngươi."

 

Hắn dừng lại một chút, giọng nói càng thêm lạnh lùng.

 

"Từ giờ trở đi, ngươi làm những gì ngươi muốn làm, không cần phải làm gì cho ta nữa."

 

Ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng quỳ xuống, cúi đầu lạy một cái với chủ thượng, rồi đáp: "Vâng."

 

Hắn không nói gì, quay lưng lại, tiếp tục xem sách như thể rất bận.

 

Ta không muốn quấy rầy hắn nữa.

 

Ta rời khỏi thư phòng của chủ thượng, đột nhiên cảm thấy mũi mình hơi lạnh.

 

Ngẩng đầu nhìn, phát hiện trời đã bắt đầu rơi tuyết.

 

Rất hiếm khi tuyết rơi ở Diêu Quang, vì vậy ta dừng lại, nhìn tuyết một lúc.

 

Có lẽ đây là lần cuối cùng ta đứng ở đây ngắm tuyết.

 

Chỉ có chút tuyết thế này, không cần phải dùng ô.

 

Ta bước xuống bậc thang, đi vào trong tuyết.

 

Bỗng nhiên, phía sau có tiếng chủ thượng gọi.

 

"Ngọc Toái! Đợi một chút!"

 

Ta quay lại, chỉ thấy chủ thượng vội vã bước vào trong tuyết, mắt hắn ướt đẫm hơi nước.

 

Hắn mở miệng, hình như định nói gì đó.

 

Ta lại không nghe rõ.

 

Ta vội dùng tay bịt tai, thành thật nói: "Chủ thượng, thuộc hạ không nghe rõ, ngài có thể nói lại không?"

 

Chủ thượng nhìn ta, ánh mắt càng thêm ướt, đỏ ửng như lá phong mùa thu bên bờ nước.

 

Một lúc lâu, hắn bỗng mỉm cười.

 

"Ngươi ấy à… Rốt cuộc là thật sự không nghe thấy, hay là giả vờ không nghe thấy?"

 

Ta có chút tủi thân: "Thật sự không nghe thấy… Ngài nói lại lần nữa đi?"

 

Hắn thở dài một hơi thật dài.

 

"Không nói nữa."

 

Tuyết vẫn cứ rơi lất phất trên đầu ta, chủ thượng hiếm khi nở nụ cười.

 

Hắn giơ tay, giống như định phủi tuyết trên đầu ta, nhưng cuối cùng lại dừng lại giữa không trung, không động đậy, nhẹ nhàng thu tay về.

 

Chủ thượng nói: "Bảo trọng."

 

35

 

Sau một thời gian, mối quan hệ giữa Bùi Tố và chủ thượng trong triều đột nhiên có vẻ dịu lại rất nhiều.

 

Được Hoàng thái nữ ưu ái, Bùi Tố thăng tiến nhanh chóng.

 

Chủ thượng cũng không chỉ lo chuyện kinh thương.

 

Khu ở tạm Nam Phương đã được chủ thượng xoay chuyển, đổi mới, dần dần có thu nhập riêng.

 

Chủ thượng vui vẻ chế nhạo Bùi Tố: "Các ngươi thường nói 'Quân tử dụ vu nghĩa, tiểu nhân dụ vu lợi', nhưng quân tử không có bạc, vẫn không thể tiến một bước. Cứ cho người ta cá, không bằng dạy người ta cách câu cá."

 

Lần này, Bùi Tố tốt tính chỉ cười nhẹ, hành lễ nói: "Thụ giáo."

 

Khi Bùi Tố quay về nói với ta, ta rất ngạc nhiên.

 

Không ngờ, quan hệ giữa chủ thượng và Bùi Tố cũng có ngày dịu lại.

 

Bùi Tố bỗng dưng cúi xuống, ôm chặt ta vào lòng.

 

Hắn hôn vào sau tai ta, rồi nắm tay ta trong lòng bàn tay.

 

Ta hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

 

Hắn dựa vào vai ta, giọng nói trầm thấp, có chút ấm ức.

 

"Không có gì, chỉ cảm thấy, hình như nàng là do ta đánh cắp mà được vậy."

 

"Là sao vậy.”

 

Ta ôm hắn chặt hơn một chút.

 

Một lúc sau, Bùi Tố buông ta ra, giọng nói có chút nghiêm túc.

 

"Toái Toái, trước đây nàng từng nói muốn tòng quân. Ta đã suy nghĩ rồi."

 

"Ừm, chàng nghĩ sao?"

 

"Ta ủng hộ nàng làm theo quyết định của mình, nhưng..."

 

Ta vội vàng hỏi: "Nhưng cái gì?"

 

Bùi Tố nhìn ta chằm chằm, khẩn trương tới nỗi tay ra mồ hôi.

 

"Nhưng... nàng có thể thành thân với ta không?"

 

"Chàng muốn ta cùng chàng hóng gió sao?"

 

"Không phải hóng gió.” Bùi Tố nghiêm túc, nói rõ ràng từng chữ từng câu: "Là thành thân. Ta thỉnh cầu nàng, trở thành thê tử duy nhất và trân quý của ta, được không?"

 

36

 

Mùa đông, đó là thời gian đại hôn của ta và Bùi Tố.

 

Ngày ấy, tuyết rơi rất lớn ở Diêu Quang.

 

Chủ thượng nói trời lạnh nên không tới.

 

Tuy nhiên, hắn đã sai người mang đến mấy hộp bạc đầy ắp, coi như là sính lễ.

 

Cũng nhân tiện trả lại số tiền mà Bùi Tố đã đưa cho mình.

 

Trong thư của chủ thượng có viết, dù sao ta cũng là người của Thụy vương phủ đi ra, nếu quá thảm hại thì sẽ làm mất mặt hắn.

 

Tuyết trắng xóa, đèn nến đỏ chiếu sáng qua cửa sổ.

 

Ta và Bùi Tố dưới sự chứng kiến của mọi người, đã quỳ lạy thiên địa, đưa vào động phòng.

 

Hôm nay, Bùi Tố uống một chút rượu, cổ hơi đỏ, nhưng ánh mắt lại sáng rực.

 

Ánh nến lay động, hơi ấm mềm mại và ấm áp lan tỏa trong không khí.

 

Ngón tay thon dài của hắn tìm được tay ta, ngón tay luồn vào kẽ ngón tay, nắm thật chặt.

 

Cảm giác tê dại từ các kẽ ngón tay lan ra, dọc theo cơ thể, cuối cùng lan đến tâm.

 

Hôm nay, Bùi Tố nóng đến mức khiến ta ngượng ngùng, ta ngượng ngùng muốn lùi lại, nhưng bị hắn giữ chặt eo kéo về.

 

Môi hắn chạm vào môi ta, đầu lưỡi lướt qua hàm răng.

 

Ta mơ hồ nghe thấy, Bùi Tố ghé bên tai ta lặp đi lặp lại.

 

"Ta yêu nàng."

 

"Nếu nàng nghe nhầm, ta sẽ nói lại vô số lần."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo