Thật Hay Không Thật - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

-17-

Sau buổi tiệc, tôi quay lại nhà họ Phương, tiếp tục cuộc sống thường ngày.

Chiều hôm sau, khi tôi đang mải nghiên cứu bài tập toán mà gia sư để lại, thì nhận được tin nhắn từ Hứa Tử Cầm.

Hứa Tử Cầm: “Phương Viễn Đại vừa cãi nhau với cha mẹ.”

Tôi giật mình, lập tức nhắn tin hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng không nhận được hồi âm kịp thời, đành gọi điện luôn cho nhanh.

Anh ấy vừa bắt máy, tôi đã nóng ruột, câu đầu tiên đã là truy hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Qua lời kể của Hứa Tử Cầm, tôi hiểu được sơ qua tình hình. Nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm. Nói đúng ra thì đó không hẳn là một cuộc cãi vã, mà là Phương Viễn Đại đã chủ động tìm cha mẹ nuôi tôi, ngồi xuống nói chuyện rõ ràng về buổi tiệc vừa rồi.

Cô ấy bày tỏ rõ rằng mình rất cảm kích thiện ý của họ, cũng hiểu được mục đích của buổi tiệc đó. Nhưng cô ấy không thích cách bị thông báo gấp gáp như vậy. Đây là chuyện có liên quan đến cô ấy, cô ấy cảm thấy bản thân có quyền được biết và được đưa ra quyết định.

Chuyện như vậy ở nhà họ Phương chắc cũng không hiếm, từ cách vợ chồng nhà họ đối xử với tôi là có thể đoán ra. Nhưng với gia đình trước đây của tôi thì lại khác, cả tôi và Hứa Tử Cầm đều đã quen với việc bị sắp lịch kín mít mỗi ngày. Trong mắt anh ấy, như thế có lẽ đã là “cãi nhau” rồi.

“Cha mẹ phản ứng sao?” – tôi hỏi, ý chỉ cha mẹ nuôi mình.

Hứa Tử Cầm ngẫm nghĩ một lát: “Họ có vẻ hơi bất ngờ, nhưng hình như không giận.”

Anh ấy kể lại đại khái đoạn hội thoại giữa họ. Cha mẹ nuôi tôi dường như muốn nhấn mạnh rằng họ làm vậy là vì có ý tốt, còn Phương Viễn Đại thì điềm tĩnh đáp lại.

“Con biết mình còn nhỏ tuổi, cái nhìn với thế giới vẫn còn hạn hẹp. Nhưng con vẫn hy vọng hai người hiểu rằng con đang cố gắng tự suy nghĩ, tự lựa chọn con đường của mình. Dù sau này có phải chịu khổ hay tổn thương, con cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với kết quả đó.”

Nghe Hứa Tử Cầm bắt chước cách nói của Phương Viễn Đại, giọng điệu sống động như thật, tôi không nhịn được bật cười.

“Vậy còn anh, anh nghĩ sao?” – tôi hỏi anh ấy.

“Anh nghĩ sao à?” – anh ấy im lặng vài giây, rồi nói – “Anh thấy con nhóc này khá là bản lĩnh đấy, giống cha anh.”

Quả đúng là giống thật, cái khí chất bất cần, liều lĩnh, cộng thêm thái độ không chút e dè trước quyền uy – y hệt.

Cuối cùng, Hứa Tử Cầm rủ tôi tối đi dạo cho khuây khoả, tôi đồng ý.

Tám giờ tối, tôi chào cha mẹ rồi đến công viên mà tôi và Hứa Tử Cầm hay lui tới hồi nhỏ.

Gió đêm mát rượi, liễu rũ bên hồ đung đưa nhẹ nhàng. Dải đèn neon rực rỡ bên bờ sông mùa hè kéo dài bóng chúng tôi trên mặt đất, rồi phản chiếu lên làn nước lấp lánh.

“Dạo này em sống sao rồi?” – Hứa Tử Cầm hỏi.

“Cũng ổn, cha mẹ ruột đều là người rất tốt.” – tôi kể cho anh ấy vài chuyện thường ngày ở nhà họ Phương.

Đột nhiên Hứa Tử Cầm đổi sang vẻ mặt nghiêm trọng như gặp kẻ địch.

“Em không định ở hẳn bên đó luôn chứ?”

“Anh không tin tưởng em đến vậy à?”

Anh ấy hơi ngập ngừng: “Nếu em thấy bên đó tốt hơn thì cứ ở lại cũng được, miễn là em vui. Nhưng mà… Vậy thì mấy cái bánh pudding sô-cô-la của em sau này là của anh hết nha.”

Tôi làm bộ đánh anh ấy, anh ấy cười né tránh. Chúng tôi đùa giỡn bên bờ sông một lúc rồi ngồi nghỉ trên ghế đá. Tôi lấy chai xịt chống muỗi trong túi ra đưa cho cậu ấy.

Hứa Tử Cầm nhận lấy, xịt đầy vào chỗ da lộ ra ngoài.

“Này, nói cho em biết chuyện này, Dương Độ tuần sau về.”

“Anh ấy cũng về sao?”

“Chuyện vợ chưa cưới bị đổi người to thế này, không về thì không hợp lý.”

Dương Độ là con một nhà họ Dương, lớn hơn tôi hai tuổi, hiện đang học đại học xa nhà. Tôi và cậu ấy có hôn ước từ nhỏ, mẹ hai bên là bạn thân, chúng tôi lớn lên cùng nhau, có thể coi là thanh mai trúc mã. Năm mười hai tuổi hai nhà định hôn, nhưng lúc đó chẳng ai có cảm giác gì rõ ràng cả.

“Viễn Đại biết chưa?”

“Cô ấy còn chẳng biết chuyện mình có thể có thêm một vị hôn phu, em nghĩ xem nên nói sao với cô ấy đi.”

“Phải để em nói sao?” – tôi tưởng tượng gương mặt của Phương Viễn Đại lúc biết chuyện, cảm thấy cảnh đó chắc chẳng dễ coi gì.

“Hay anh tổ chức một bữa ăn? Anh đưa Dương Độ tới, em đưa Viễn Đại đi cùng.”

“Em nghĩ vẫn nên bàn trước với cha mẹ hai bên thì hơn.”

“Cha mẹ anh nói rồi, chuyện này để bọn mình tự giải quyết, họ sẽ lo phần nói chuyện với phụ huynh Dương Độ.”

Tôi gật đầu, rồi đột nhiên nhận ra điều gì: “Anh à, nói thật đi, có phải vì anh không dám nói với Viễn Đại nên mới đùn sang cho em không?”

Ánh mắt Hứa Tử Cầm ánh lên vẻ bối rối, né tránh.

“Chuyện này có gì mà phải sợ, lấy khí thế trong công ty của anh ra ấy. Lần trước em đến đưa tài liệu, còn nghe nhân viên nói anh như mấy tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết.”

“Ai có mắt nhìn thế? Tôi phải thăng chức tăng lương cho người ta mới được.”

“Nịnh bợ là được thăng chức tăng lương, đúng là ông sếp tầm thường.”

Chúng tôi lại cãi vã như mọi khi, vừa đi bộ thảnh thơi trong ánh đèn vàng mờ nhạt, đến khuya thì Hứa Tử Cầm lái xe đưa tôi về lại nhà họ Phương.

Về đến nơi, tôi mất một lúc lâu để sắp xếp câu chữ, cuối cùng cũng gửi cho Phương Viễn Đại toàn bộ đầu đuôi chuyện liên quan đến Dương Độ.

Trên khung chat hiện lên dòng “đang nhập tin nhắn” kéo dài suốt nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng, Phương Viễn Đại chỉ nhắn lại một câu.

Viễn Sơn Thanh Đại: [?]

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo