Thật Hay Không Thật - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

14-

Cha mẹ ruột là những người có tính cách hiền hòa.

Tôi nghĩ, dùng từ ấy để mô tả họ là rất chính xác.

Trong gia đình này, “giao tiếp” dường như là chuyện hết sức tự nhiên.

Có lẽ vì thế mà Phương Viễn Đại mới có thể biểu đạt cảm xúc và suy nghĩ của mình một cách trôi chảy, rõ ràng đến vậy.

Cha ruột là người tỉ mỉ, hài hước — điểm này, cô ấy rất giống ông.

Mỗi ngày sau khi tan làm, ông đều mang về cho tôi một món quà nhỏ.

Khi thì là bông cúc cuối cùng còn sót lại trong tiệm hoa.

Khi thì là viên sỏi có vân đẹp và bề mặt nhẵn bóng nhặt được trong công viên.

Khi khác thì là cỏ ba lá bốn lá tìm thấy trong luống hoa ven đường.

Mẹ ruột đúng như lời Phương Viễn Đại từng nói — bà thích đọc tiểu thuyết, xem phim truyền hình, và có thể cười phá lên vì những chương trình tạp kỹ mà giới trẻ đang theo dõi.

Trình độ học vấn của bà không cao, nhưng lại có niềm đam mê mãnh liệt với việc đọc.

Lượng sách bà đã đọc khiến người khác kinh ngạc.

Từ văn học châu Âu đến các kịch bản truyền kỳ Trung Quốc, bà đều am hiểu như nắm trong lòng bàn tay.

Phương Viễn Đại chắc hẳn cũng thừa hưởng từ mẹ tình yêu với sách vở.

Hồi nhỏ, khi mẹ nuôi còn chưa quá bận rộn, tôi thường ôm sách truyện cổ tích chờ bà đến kể chuyện mỗi tối.

Sau này, khi công việc làm ăn của cha nuôi phát triển lớn hơn, mẹ nuôi cũng bắt đầu về nhà rất muộn.

Tôi chỉ có thể nhìn vào những dòng chữ có phiên âm trên sách, từng chữ một, tưởng tượng giọng của mẹ sẽ đọc chúng như thế nào.

Giờ đây, tôi ngồi bên chiếc bàn thấp, ánh đèn bàn mờ mờ.

Nghe mẹ ruột kể cho tôi nghe Đào Hoa Phiến, Trường Sinh Điện, sinh động và truyền cảm.

Giống như đang từng mảnh, từng mảnh nhặt lại những khoảng thời gian tuổi thơ chưa thể trọn vẹn, cẩn thận cất vào chiếc hộp ký ức, sáng rực rỡ.

Khoảng thời gian ấy không dài.

Nhưng đủ để tôi hoàn toàn hiểu được tại sao Phương Viễn Đại lại trân trọng cuộc sống như thế này đến vậy.

Với cô ấy, đây là một “kho báu”.

Cô ấy không muốn đánh đổi nó bằng bất cứ điều gì.

Nếu là tôi, nếu tôi lớn lên trong một môi trường như vậy…

Tôi cũng sẽ không muốn đánh đổi.

-15-

Cuộc sống hoán đổi đã trôi qua được hai tuần.

Trong khoảng thời gian này, Phương Viễn Đại thường rủ tôi ra ngoài chơi.

Cô ấy đưa tôi đi dạo vườn thực vật, đi chơi board game.

Chúng tôi đổi kem cho nhau ở xe kem ven đường, bên tai là tiếng ve kêu náo nhiệt không ngừng.

Tôi đưa cô ấy đi xem triển lãm tranh, đi thăm cửa hàng phục chế sách cổ, chia sẻ cùng một hộp bắp rang trong rạp chiếu phim.

Giống như hai người bạn rất bình thường, cũng giống như hai chị em bình thường nhất.

Bước sang tuần thứ ba, cha mẹ nuôi tổ chức một buổi tiệc để chào mừng Phương Viễn Đại trở về.

Tôi hiểu ý họ.

Tin tức nhà họ Hứa ôm nhầm con đã lan ra trong giới đối tác làm ăn của cha mẹ nuôi.

Bữa tiệc lần này mời rất nhiều người đến tham dự.

Thứ nhất là để công khai mọi chuyện, nói rõ rằng chuyện đó là thật và nhà họ Hứa đã tìm được con gái ruột.

Thứ hai là để Phương Viễn Đại làm quen với các cô chú. Những người này về sau có thể sẽ trở thành mối quan hệ xã hội của cô ấy.

Dù sau này cô ấy có chọn quay về nhà họ Hứa hay không, thì việc mọi người thấy vợ chồng nhà họ Hứa coi trọng cô ấy như vậy, cũng sẽ khiến họ ít nhiều tỏ thái độ thiện cảm.

Như thế, con đường sau này của cô ấy cũng sẽ thuận lợi hơn.

Tôi cảm thấy chuyện này rất tốt, đó là điều có lợi cho Phương Viễn Đại.

Nhưng khi nhìn vào thiệp mời điện tử trên điện thoại, tôi lại không biết phải làm sao.

Hứa Tử Cầm đích thân gọi điện cho tôi, bảo tôi cứ yên tâm đến dự.

Anh ấy nói, dù tôi không cùng huyết thống, thì tôi cũng vẫn là một phần của nhà họ Hứa.

Nhưng tôi vẫn lo, sợ sự có mặt của mình sẽ khiến cha mẹ nuôi và Phương Viễn Đại cảm thấy khó xử.

“Có gì mà phải khó xử chứ?” —

Ở đầu dây bên kia, Hứa Tử Cầm hình như đang bận rộn đến phát điên, nhưng giọng anh ấy lại rất nghiêm túc.

“Em đang trở về nhà của mình. Chuyện đó là lẽ đương nhiên.”

Tôi vẫn còn rất do dự, nhưng có vẻ như trong chuyện này, không có lựa chọn nào khác.

Vào ngày diễn ra bữa tiệc, hai tiếng trước khi bắt đầu, chú Lý lái xe đến đón tôi ở dưới nhà Phương gia.

Tôi từ chối không được, cuối cùng cũng bị đưa lên xe.

Trong biệt thự, công tác chuẩn bị cho buổi tiệc đang diễn ra.

Tôi bị dì kéo vào phòng trang điểm.

Chuyên gia trang điểm đã được mời đến, lập tức bắt đầu trang điểm, thay đồ cho tôi — y như những buổi tiệc trước đây.

“Phương Viễn Đại đâu rồi?” Tôi nhận ra mình không thấy cô ấy.

“Con bé đang cùng cha mẹ tiếp khách đến sớm.”

Tôi khẽ gật đầu, mặc cho chiếc cọ mềm mại lướt qua má mình.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo