Thiếu niên của tôi - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi không biết, có lẽ mãi mãi cũng chẳng biết.

 

Cha mẹ nuôi của Lục Thương không bao giờ tìm anh nữa.

 

Anh biến mất khỏi thế giới này.

 

Cũng chẳng có ai quan tâm đến anh.

 

...

 

Mưa như tầm tã đập vào khung cửa sổ.

 

Trên tivi vẫn đang lặp lại những hình ảnh quen thuộc.

 

Tôi cuộn người trên sofa, cho đến khi nghe tiếng chuông vang lên ở cửa ra vào.

 

Tôi đứng dậy ra mở cửa.

 

Gió lạnh ào vào theo cơn mưa buốt giá.

 

Người đàn ông đứng trước mặt tôi, đôi mắt thâm trầm.

 

Lại bất ngờ ôm tôi vào lòng.

 

Và tôi cảm nhận được hơi ấm chỉ thuộc về riêng anh.

 

Màn đêm dài dằng dặc tan vào tiếng mưa vô tận.

 

Tôi nghe thấy tiếng anh thì thầm bên tai.

 

Và cả cảm giác nhói đau ở sau gáy.

 

"Bé ngoan, chúng ta đến một nơi không ai có thể quấy rầy nữa nhé."

 

“…”

 

13

 

Tôi bị Lục Thương giam giữ.

 

Khi anh ôm tôi, chắc đã tiêm thứ gì đó vào sau gáy tôi.

 

Lúc tỉnh lại, tôi đã ở trong một căn phòng trống rỗng.

 

Tôi đã lục soát từng ngóc ngách, nhưng mọi thứ sạch sẽ không dính một hạt bụi, cửa thì khóa mã số.

 

Mọi thiết bị liên lạc trên người tôi đều bị lấy mất, ngay cả quần áo cũng bị thay.

 

Tôi bắt đầu giận bản thân mình, tại sao cứ ở trước mặt anh là tôi lại mất cảnh giác?

 

Lần theo dõi anh ở cửa hàng tiện lợi trước đây là thế, lần này cũng vậy.

 

Phòng vẫn sáng đèn, nhưng không hề có cửa sổ.

 

Tôi không biết thời gian trôi qua bao lâu, điều đó chính là tra tấn lớn nhất đối với tôi.

 

Tôi bắt đầu ép mình đếm từng giây.

 

Khi đếm đến khoảng 7.230 giây, cánh cửa phòng bật mở.

 

Người đàn ông bước vào, trông không có vẻ ngạc nhiên.

 

Thậm chí anh còn có tâm trạng nhướng mày cười với tôi:

 

"Ngủ ngon không?"

 

Nếu tôi có bất cứ thứ gì trong tay, tôi chắc chắn sẽ ném thẳng vào mặt anh.

 

Nhưng rất nhanh, anh đưa cho tôi thứ có thể ném.

 

Có lẽ là đồ ăn, kiểu như hoành thánh.

 

Tôi mạnh mẽ hất cả mớ đó vào mặt anh.

 

Anh không tránh.

 

Tôi nhìn nước canh trôi dọc theo lông mi anh, chảy xuống.

 

Anh chỉ khẽ hỏi:

 

"Không thích à?"

 

"Anh nhớ trước kia em từng thích nhất món này mà."

 

Tôi không biết từ lúc nào, từng câu nói của anh đều trở thành vũ khí.

 

Đâm thẳng vào tim tôi.

 

"Cút đi." Tôi chỉ có thể quát vào mặt anh.

 

...Nhưng, so với mắng anh, tôi càng muốn mắng chính mình.

 

Người đàn ông đứng đó nhìn tôi một lúc, sau đó xoay người rời đi.

 

Tôi cứ tưởng anh sẽ không quay lại nữa.

 

Kết quả là anh tắm xong, thay bộ đồ khác, rồi lại đi vào.

 

Còn mang cho tôi một món đồ.

 

Một chiếc đồng hồ báo thức.

 

"Anh biết cái em cần nhất là thứ này."

 

... Đặt đồng hồ cạnh giường, tôi cuối cùng cũng biết thời gian trôi qua.

 

Điều đó quả thực rất quan trọng với tôi, nhưng tôi lại căm ghét người đã đưa nó cho tôi.

 

"Anh có thể rời khỏi đây không?"

 

Tôi quay lưng lại, không muốn nhìn anh.

 

"Chuyện này thì không được."

 

Người đàn ông lại trực tiếp nằm xuống bên cạnh tôi.

 

"Anh còn muốn ngủ cùng em một đêm mà."

 

Những lời này chẳng khác nào châm ngòi cơn giận của tôi.

 

Tôi bất ngờ túm lấy cổ áo anh:

 

“Anh nghĩ làm vậy là có thể trốn tránh tất cả sao?”

 

“Tôi là cảnh sát, nếu mất tích thì sẽ nhanh chóng bị phát hiện. Anh nghĩ mình có thể giam tôi bao lâu?”

 

“Anh tưởng con đường này còn có thể đi tiếp được à?”

 

“Hãy ra đầu thú với tôi đi… Lục Thương, nếu anh đầu thú…”

 

Tôi còn có thể nói gì nữa chứ, nếu anh đầu thú…

 

Tôi chậm rãi, chậm rãi cúi người xuống.

 

“Nếu phải ngồi tù, tôi sẽ ngồi tù cùng anh. Nếu là án tử, tôi sẽ chết cùng anh…”

 

Câu nói ấy, thật ngây thơ làm sao.

 

Nhưng tôi không biết phải làm sao nữa, cảm giác tội lỗi khổng lồ như muốn nhấn chìm tôi.

 

Cho đến khi anh nắm lấy cổ tay tôi.

 

Tôi cảm nhận được đầu ngón tay người đàn ông đang chầm chậm vuốt ve nơi cổ tay mình.

 

Nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh:

 

“Bé cưng, đây là lần đầu tiên em chạm vào anh.”

 

“Nếu như làm vậy có thể khiến em quan tâm đến anh…”

 

“Thì anh làm gì cũng được.”

 

“…”

 

Chúng tôi hoàn toàn không cùng một tần số.

 

Anh cúi người đè tôi xuống, tôi ra sức vùng vẫy, cho đến khi anh túm lấy cổ tay tôi, áp lên đỉnh đầu.

 

Anh vuốt ve gò má tôi rồi nói.

 

Tôi chỉ cần động đậy thêm chút nữa, e rằng chuyện vượt ranh giới sẽ thực sự xảy ra.

 

 

Rốt cuộc, thể lực tôi không bằng anh.

 

Để giữ lý trí, tôi đành nằm cứng đờ trong vòng tay anh.

 

Cũng may, anh thực sự không làm gì.

 

Đêm đó, tôi lại bất ngờ ngủ thiếp đi.

 

Trong mơ, tôi đứng giữa cánh đồng hoa rực rỡ.

 

Quỳ gối bên một người.

 

Trên ngực anh nở rộ những bông hoa máu đỏ thẫm.

 

Tôi khóc nức nở, khóc rất dữ dội.

 

Tôi cúi xuống nhìn.

 

Là Lục Thương.

 

Anh nhắm mắt, dường như vĩnh viễn sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo