Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
14
Mấy ngày sau đó.
Lục Thương cứ cách ngày lại đến.
Thời gian anh đến vô cùng ngẫu hứng.
Nhưng tuyệt đối không hề có ý định thả tôi đi.
Tôi chỉ biết rằng đã gần một tuần trôi qua.
Ngoài điều đó ra, tôi hoàn toàn không có cách nào tiếp xúc với tin tức bên ngoài.
Mỗi lần anh đến, lại nói với tôi những lời vớ vẩn không đầu không đuôi.
Đến mức tôi bắt đầu nghi ngờ trạng thái tinh thần của anh có bình thường không nữa.
Anh luôn ôm lấy tôi, nói sắp kết thúc rồi.
Nói sẽ đưa tôi đến một nơi không ai biết đến.
Còn tôi thì chỉ mải nghĩ xem làm cách nào thuyết phục anh, hoặc liên lạc được với thế giới bên ngoài.
Hôm đó, anh về sớm hơn bình thường.
Thật ra tôi biết công việc của anh rất bận.
Mà nơi nhốt tôi lại khá hẻo lánh, nên chắc chắn anh phải cố lắm mới bỏ được thời gian đến thăm tôi.
Anh mang về một hộp bánh kem to.
Nhìn anh bảnh bao, chỉnh tề, nhìn qua chẳng có gì bất ổn.
Nhưng với bản năng nghề nghiệp, tôi lập tức ngửi ra một mùi khác lạ trên người anh.
Mùi rỉ sắt.
Là mùi máu.
Anh ngồi xổm trước mặt tôi, lấy bánh kem ra đưa cho tôi.
Thậm chí còn có tâm trạng tắt đèn, thắp nến để tôi ước nguyện.
À, phải rồi.
Hôm nay là sinh nhật tôi.
Tôi không nhìn nến, cũng không nhìn bánh.
Chỉ chăm chú nhìn anh và nói:
“Anh cởi áo ra.”
Anh sửng sốt, có chút bất ngờ.
“Tôi nói, anh cởi áo ra.”
Tôi lặp lại, anh bật cười, ngoài miệng thì đùa giỡn nhưng tay lại che lấy cổ áo:
“Gấp gáp vậy sao, anh...”
Tôi đột ngột nhào tới, kéo phăng cổ áo anh.
Tuy thể lực của anh rất tốt, nhưng lần này rõ ràng lại khá chậm chạp.
Tôi xé lớp áo trong của anh ra, mùi máu lập tức xộc thẳng vào mũi.
Tôi không biết là loại vũ khí cùn nào đã gây ra vết thương như vậy.
Dù đã được băng sơ bằng gạc, máu vẫn không ngừng trào ra.
Tôi nắm lấy cổ áo anh:
“Anh vừa đi chém nhau về à?”
“Anh thật sự là người của xã hội đen sao?”
“Làm ơn, trước khi tôi kịp đưa anh vào tù, đừng có chết trước được không?”
…
Chỉ có ánh nến leo lắt phản chiếu trong mắt tôi và anh.
Anh nhìn chằm chằm tôi, rồi bất chợt ôm tôi vào lòng.
Tôi nghe tiếng thì thầm của anh, ngay bên tai mình:
“Anh không biết mình có chết hay không.”
“Nhưng bé cưng, anh hứa với em, em sẽ đích thân còng tay anh, được chứ?”
“…”
Khi anh rời đi, trên cổ tôi có thêm một sợi dây chuyền.
Mặt dây là hổ phách, rất tinh xảo, đung đưa nhẹ, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Từ đó về sau, anh không bao giờ quay lại căn phòng này nữa.
15
Vết thương trên người Lục Thương tuyệt đối không thể là do va chạm nhỏ gây ra.
Từ đó tôi suy ra, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.
Có thể là cảnh sát bắt đầu hành động.
Cũng có thể nội bộ bọn họ đã xảy ra tranh chấp.
Tôi chỉ biết rằng cánh cửa mã hóa này không thể mở được.
Mà Lục Thương đã hai, ba ngày chưa xuất hiện.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ chết đói mất.
Không ngờ cuộc đời tàn tạ này của tôi lại kết thúc như thế, nghĩ đến mà không khỏi cảm thấy bi thương.
Rồi lại thấy, có lẽ mình đáng bị như vậy.
Bị chết đói rốt cuộc là cảm giác gì nhỉ?
Chắc là rất đau đớn.
Hy vọng tôi sẽ chết trong giấc ngủ, nhẹ nhàng một chút.
Khi tôi đang suy nghĩ mông lung như thế.
Bỗng nghe thấy tiếng nổ lớn vang lên ngoài cửa.
Sau đó là tiếng đập cửa dồn dập.
Tôi giật mình đứng bật dậy.
Tiếng người bên ngoài rõ ràng không thể lẫn vào đâu.
Là... Hà Xương Húc!
“Này này! Bên trong có ai không!?”
Tôi lập tức đập cửa đáp lại.
Lúc đó nghe được tiếng đồng nghiệp, tôi thật sự xúc động không nói nên lời.
Sau đó tôi nghe thấy Hà Xương Húc bảo tôi lùi lại một chút.
Chỉ vài giây sau khi lùi lại.
Một tiếng súng vang lên, khóa mật mã bị phá hủy.
Cánh cửa bật mở.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy toàn cảnh nơi giam giữ mình.
Hình như là tầng hầm của một căn biệt thự.
Lửa đang lan ra từ đâu đó.
Tôi mới phát hiện, nếu Hà Xương Húc đến chậm một chút, tôi có khi không phải chết đói mà là bị thiêu sống.
“Cô không sao là tốt rồi.”
Người đàn ông thấy tôi không hề hấn gì thì thở phào nhẹ nhõm, định ôm tôi.
Nhưng tôi theo bản năng đẩy anh ta ra.
Đẩy rất mạnh.
“….”
Chuyện này khiến cả hai đều có chút xấu hổ.
Tôi quay mặt đi, nghĩ sao mình lại không thể từ chối cái ôm của Lục Thương nhỉ?
Đời này của tôi hết thuốc chữa thật rồi.
Anh ta ho vài tiếng, sau đó nói với tôi:
“Phía cảnh sát chúng tôi đã nắm được manh mối Lục Thương và ô dù phía sau là Hách Chính Bình liên quan đến hoạt động xã hội đen.”
“Hiện tại đang triển khai bắt giữ.”
Anh ta nắm chặt cổ tay tôi, giọng đầy sốt ruột:
“ Bây giờ có một đoạn video cần cô giải mã.”
“Chắc chắn Lục Thương đã nói cho cô mật khẩu. Mau nói cho tôi biết đi.”
“….”
Tôi chết lặng.
“Mật khẩu gì cơ?”
Tôi phát hiện ánh mắt anh ta chợt lóe lên tia thất vọng, nhưng sau đó lại cố giữ bình tĩnh.
Anh ta giữ lấy vai tôi.
“Chắc chắn Lục Thương đã từng nói với cô, cô nhớ kỹ lại đi!”
Mật khẩu?
Tôi bắt đầu rà soát trong đầu.
Đừng nói là mật khẩu, Lục Thương thậm chí rất hiếm khi nhắc đến số đếm.
“Làm ơn đấy, chuyện này rất quan trọng.”
Ánh mắt Hà Xương Húc lúc này thành khẩn đến mức không thể thành khẩn hơn được nữa.
“Cô là cảnh sát tốt mà, đúng không?”
“Mau nói mật khẩu cho tôi đi, nói cho tôi biết, chúng ta mới cứu được dân chúng.”
“Vãn Vãn, cô không muốn để tội phạm trốn thoát chứ…”
Nhưng Lục Thương thực sự chưa từng nói với tôi bất kỳ dãy số nào.
Thứ duy nhất anh để lại là…
Sợi dây chuyền?
Tôi vô thức nắm lấy viên đá trên cổ.
“Không có mật khẩu, nhưng có một thứ…”
“Có cái gì?”
Tôi cảm thấy hơi thở của Hà Xương Húc như ngừng lại.
Nhưng đúng lúc đó, tôi bỗng đổi giọng, nhìn ra sau lưng anh ta.
“Cảnh sát Hà, sao chỉ có mình anh đến thế? Những đồng nghiệp khác đâu?”
“Đồng nghiệp khác? À, các đồng nghiệp khác… đang làm nhiệm vụ… bắt… bắt Lục Thương rồi.”
Giọng điệu anh ta rõ ràng rất vội vàng, hơn nữa anh ta còn đang chậm rãi tiến lại gần tôi.
Tôi đột ngột lùi ra xa anh ta một đoạn lớn.
Nụ cười của anh ta gần như không giữ nổi trên mặt nữa.
“Sao thế? Cảnh sát Trần...”