Thiếu niên của tôi - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Chờ đến khi bước chân của gã mặt sẹo xa hẳn.

 

Lục Thương mới buông tôi ra.

 

Tôi giữ chặt cổ tay anh, hỏi:

 

“Còn phóng viên đó thì sao?”

 

“Các anh định làm gì anh ta?”

 

Anh mỉm cười nhìn tôi.

 

Tôi mới nhận ra, tôi chẳng có tư cách gì để hỏi anh những câu như vậy.

 

Tôi chỉnh lại váy, ánh mắt anh nhìn tôi khiến tôi có phần sợ hãi.

 

Tôi lùi lại từng bước:

 

“Tôi đi trước, tôi…”

 

Anh ôm tôi từ phía sau.

 

“Tôi cho phép em đi chưa? Bé ngoan?”

 

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai tôi, rõ ràng đến đáng sợ.

 

Nhưng lần này nghe vào, lại như tẩm độc vậy.

 

Ngón tay anh chuyển đến trước ngực tôi, khéo léo tháo xuống.

 

……Tháo camera giấu kín tôi đang đeo xuống.

 

“Dù có đi, cũng phải để thứ này lại chứ?”

 

Tôi xoay người định giành lại, nhưng không kịp.

 

Anh siết eo tôi, do chênh lệch chiều cao, tôi bị anh giam trong lòng.

 

Dù sao cũng bị lộ rồi, tôi dứt khoát buông xuôi, hỏi dồn anh.

 

“Anh rốt cuộc là ai, Lục Thương?”

 

“Phóng viên đó sẽ ra sao?”

 

“Công ty của anh vốn dĩ không phải công ty đứng đắn, đúng không?!”

 

Những câu hỏi dồn dập của tôi không nhận được câu trả lời nào từ anh.

 

Anh cúi người định lại gần, nhưng bị tôi đẩy mạnh ra.

 

Cơn gió đêm lùa qua hành lang.

 

Làm nhòe đi tầm mắt của tôi.

 

Tôi nhìn anh, gằn từng chữ:

 

"Dù sao chúng ta cũng chỉ là chơi đùa thôi, đúng không?"

 

"Nhưng bây giờ tôi thật sự hối hận."

 

"Tôi thật sự hối hận, mười năm trước người đi tù không phải tôi."

 

"..."

 

Đêm đó gió rất lớn.

 

Lớn đến mức bóng lá cây cũng che mất nửa khuôn mặt người.

 

Tôi không nhìn rõ vẻ mặt anh.

 

Nhưng tôi biết, cả người anh cứng đờ tại chỗ.

 

...

 

Tôi xoay người rời đi.

 

Bước thẳng đến sảnh lớn ồn ào náo nhiệt, anh cũng không đuổi theo.

 

12

 

"Đây là lần cuối cùng tôi cung cấp manh mối cho các anh."

 

Tại sở cảnh sát, tôi trao chiếc thẻ CD cho Hà Xương Húc.

 

Quả thực, Lục Thương đã tháo chiếc camera siêu nhỏ tôi giấu trong viên ngọc.

 

Nhưng chắc anh không phát hiện ra, đó là một thiết kế hai lớp.

 

Bên dưới, tôi còn giấu thêm một thiết bị nghe trộm nữa.

 

"Cảnh sát Trần, tôi nghe nói cô..."

 

"Đã nghỉ phép?"

 

Người đối diện gật đầu trang trọng, rồi dè dặt hỏi tôi.

 

Tôi rũ mắt, khẽ vuốt viền tập hồ sơ trong tay.

 

Thực ra, tôi đã nộp đơn từ chức.

 

Nhưng đội trưởng lấy lý do quy trình báo cáo cấp trên kéo dài, nên đã phê cho tôi một kỳ nghỉ dài, bảo tôi nghỉ ngơi thật tốt.

 

Tôi hiểu, chỉ cần tôi còn đứng trên cương vị này thêm một giây, thì cảm giác áy náy trong lòng tôi sẽ lại lún sâu thêm một phần.

 

Tôi đã đánh mất lập trường của mình, cũng chẳng còn lý do để hét lên hai chữ "chính nghĩa".

 

Tôi thu dọn đồ đạc, thẫn thờ bước trên những con phố.

 

Không biết từ bao giờ, tiết trời đã từ mùa hè ve kêu chuyển sang cuối thu se lạnh.

 

Gió lồng lộng cuốn vào tay áo.

 

Mấy hôm đó, tôi cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi.

 

Nếu tôi là tội nhân đẩy Lục Thương xuống địa ngục, vậy thì tôi còn lấy gì để trừng phạt anh?

 

Tôi trằn trọc suốt đêm.

 

….

 

Có được kỳ nghỉ dài sau quãng thời gian làm việc với cường độ cao.

 

Kết cục là tôi tự nhốt mình trong căn phòng nhỏ, để bản thân bị dày vò.

 

Do tính chất công việc đặc thù, tôi gần như không có bạn bè.

 

Cha tôi mất cách đây bốn năm.

 

Mẹ tôi vẫn ở quê, sống khá tốt cùng mấy người chị em của bà.

 

Cuộc sống của tôi dần trở nên u ám.

 

Thức dậy, nấu ăn, ngồi trước bàn suy nghĩ.

 

Rõ ràng mùa mưa đã qua, vậy mà mấy ngày nay trời lại đổ mưa xối xả.

 

Từng trận mưa đập vào kính cửa sổ, rung lên tận linh hồn.

 

Thỉnh thoảng tôi vẫn thấy Lục Thương trên tivi, nói ra thì, có một số việc tôi cũng không biết về anh, chỉ sau khi trở thành cảnh sát và điều tra ngược lại quá khứ của anh, tôi mới dần dần hiểu ra.

 

Sau khi lên làm cảnh sát, tôi từng âm thầm tìm dấu vết của Lục Thương, nhưng chỉ điều tra được về chuyện gia đình anh.

 

Và thế là, hình ảnh cậu thiếu niên gánh chịu bao đớn đau năm mười bảy mười tám tuổi ấy, mới từ từ hiện rõ trong tôi.

 

Lục Thương gọi là “Thương”, là bởi vì anh thay em trai gánh nạn.

 

Lục Thương được nhận nuôi, còn em trai anh là con ruột của bố mẹ nuôi.

 

Mọi vết thương đều đổ lên người anh, để em trai không bị tổn thương.

 

Dường như suốt từ năm mười một, mười hai, mười ba, mười bốn, mười lăm tuổi, anh vẫn luôn lớn lên trong khổ sở.

 

Cha mẹ nuôi chẳng thèm đoái hoài, may mà anh còn có bà nội hiền lành, từ bi, bà đã cho anh một nền tảng đạo đức vững chắc.

 

 Để con đường của anh... không đến mức trượt dốc quá xa.

 

Thế nhưng, lúc đó tôi không hề hay biết.

 

Khi tôi bị cậu bạn cùng lớp đeo kính kia quấy rối.

 

Khi tôi nhắn tin cầu cứu Lục Thương,

 

Khi anh lao đến và chứng kiến cảnh tượng đó.

 

Thì anh...

 

Vừa mới dự đám tang của bà nội mình.

 

Hôm ấy, người thiếu niên ôm tôi vào lòng,

 

Người thiếu niên quyết định thay tôi nhận tội.

 

Trong đầu anh, rốt cuộc đang nghĩ gì?

 

...

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo