Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi từ xa nói vọng về phía anh ta:
“Dù gì thì anh cũng đi bắt Lục Thương rồi, vậy mật khẩu này, hay là hỏi trực tiếp anh ta đi!”
“….”
Sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.
“Ý gì đây?”
“Cô muốn bao che tội phạm à? Cảnh sát Trần?”
Tôi lắc đầu, trốn sau vật chắn:
“Anh có thể hỏi trực tiếp Lục Thương, hoặc đợi tôi về đồn, tôi sẽ nói mật khẩu cho cục trưởng.”
Nhưng anh ta không nghe.
Tôi nghe thấy tiếng “cạch”, là tiếng lên đạn.
“Cảnh sát Trần, cô như vậy là không đúng rồi.”
“Sao cô có thể coi trọng tình yêu hơn công lý chứ?”
“Chẳng lẽ cô yêu tội phạm à?”
“Cô còn xứng làm cảnh sát không?”
Tôi phân tích tiếng bước chân, đoán hướng anh ta đi để tìm đường lẩn trốn.
“Cô đang ở đâu vậy? Cảnh sát Trần, đừng trốn nữa.”
Tôi nghe thấy tiếng bước dân dần đuổi tới gần, sau đó hô lớn.
“Công lý à? Là anh phản bội đúng không, Hà Xương Húc!”
Tiếng đạn bay sượt qua tai vang lên bên tai, may mà tôi đã nấp vào sau một vật chắn khác.
Đáng chết là căn biệt thự này chưa hoàn thiện, chỗ để ẩn nấp quá ít.
Anh ta nổ súng thật rồi.
Giờ thì tôi hoàn toàn chắc chắn, Hà Xương Húc căn bản không đứng về phía cảnh sát.
Anh ta gấp gáp nổ súng như vậy, chính là muốn có được đáp án.
Hiển nhiên, thứ anh ta muốn tìm đang nằm trong chiếc máy tính cần mật khẩu kia—
Mà đó, rất có thể là chứng cứ then chốt của cả tổ chức tội phạm!
Còn Lục Thương thì…
Có một đáp án ngày càng hiện rõ trong lòng tôi, nhưng hiện tại tôi không kịp nghĩ đến.
Bởi vì bước chân anh ta đang tiến đến càng lúc càng gần.
Tôi phải tìm cách thoát khỏi chỗ ẩn nấp này.
“Tôi không phải cảnh sát? Cô nói gì vậy, tôi là cảnh sát tốt mà, cảnh sát Trần.”
“Ra ngoài đi cảnh sát Trần, sao cô không tin tôi?”
Tôi lăn từ thùng gỗ ra sau cầu thang.
Anh ta giơ tay bắn một loạt đạn.
Anh ta như vậy, là cảnh sát mới là lạ đấy!
Súng ngắn tiêu chuẩn của cảnh sát tổng cộng chỉ có 5 viên đạn, cho nên tôi cần ít nhất né ba viên để chờ anh ta thay đạn.
Anh ta vừa đi vừa tìm vị trí của tôi, vừa lớn tiếng tán gẫu.
“Cảnh sát Trần, sao cô biết tôi phản bội?”
“Đừng nghĩ oan cho người tốt, tôi trung thành biết bao…”
Tôi chạy xuống cầu thang, anh ta lại bắn một loạt, trúng vào lan can.
Anh ta bắn tệ như học bắn chưa đạt chuẩn, nhưng rõ ràng việc tôi trốn hết lần này đến lần khác khiến anh ta phát cáu.
“Tôi nói này! Sao cô biết tôi phản bội?”
“Cô cũng thế! Cố Bắc cũng vậy! Cả cục trưởng cũng thế!”
“Tôi rốt cuộc lộ ở chỗ nào?”
“Hả? Tôi không phải là cảnh sát tốt sao? Tôi lộ ở chỗ nào???”
Anh ta giống như phát điên, bắn liên tục về phía tôi đang trốn.
Tôi tranh thủ lúc anh ta thay đạn, lẻn đến gần sảnh trước.
Sau đó, tôi thầm chửi trong lòng: gặp hiểm cảnh còn dính trắc trở.
Lửa lan tới cửa chính, mà trước mặt tôi không còn nơi nào che chắn.
“Được rồi, cảnh sát Trần, trò mèo vờn chuột kết thúc rồi.”
Gã đàn ông nghịch khẩu súng, chậm rãi bước xuống tầng.
Tôi cảm thấy hơi nóng như thiêu đốt sau lưng mình.
“Thật ra tôi cũng khá thích cô.”
“Nên cô tốt nhất hãy ngoan ngoãn giao mật mã cho tôi.”
“Chứng cứ đó mà bị tiêu hủy, ông Hách sẽ không bị bỏ tù, còn Lục Thương sẽ thay ông ta nhận tội.”
Nói đến đây, hình như anh ta lại nổi giận.
“Mẹ kiếp! Nhắc đến là tôi điên máu!”
“Cái thằng khốn Lục Thương đó, mẹ nó lại là cảnh sát???”
“Tôi đối xử với hắn ta hết lòng hết dạ, vậy mà hóa ra hắn làm việc cho cảnh sát?”
Những lời anh ta nói, hoàn toàn châm lửa giận trong tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn đồng quy vu tận với anh ta.
Tôi không biết mạng mình còn bao lâu, nếu có thể bùng cháy, tôi nguyện thiêu rụi tất cả để kéo anh ta xuống địa ngục.
Anh ta dám mắng Lục Thương của tôi.
Thế nhưng, tôi không làm được gì cả.
Súng của anh ta đã giương lên, nhắm vào tim tôi.
Anh ta nói, tôi không đưa mật mã cũng chẳng sao, anh ta có thể tìm ra trên người tôi.
Ngay khoảnh khắc anh ta bóp cò.
Tôi cảm thấy có thứ gì rực rỡ lướt qua đầu.
Có lẽ gọi là đèn kéo quân.
Có lẽ gọi là không cam tâm.
Có lẽ gọi là căm hận.
Chỉ là, chẳng có gì xảy ra cả.
Có người đẩy tôi một cái.
…
Tôi chợt nhớ lại buổi chiều mười năm trước.
Cũng có một người chạy lên tầng như thế.
Đứng chắn trước mặt tôi như thế.
Anh luôn như vậy, lặng lẽ bảo vệ tôi.
Lục Thương xuất hiện, chắn một viên đạn cho tôi.
Anh vào bằng cửa sổ.
Kính vỡ đầy đất.
Anh rất thảm hại, vô cùng thảm hại, không một chỗ nào trên người còn nguyên vẹn, thậm chí đứng cũng không vững.
Anh gục lên người tôi, nhưng câu nói ấy của anh, tôi vẫn nghe thấy:
“May quá, kịp rồi.”
Tôi rút khẩu súng bên hông anh.
Nhắm vào Hà Xương Húc đang vội thay đạn, bắn liền ba phát.
Xương sườn, đùi trái, cổ tay phải.
Tiếng gào thét đau đớn vang lên, tên đàn ông đổ gục trong vũng máu.
Còn Lục Thương…
Tôi đoán anh chẳng còn sức để nói nữa.
Toàn thân anh đầy máu, rõ ràng vừa trải qua một trận tử chiến.
Anh hé mắt nhìn tôi, lông mi thật dài, lúc ấy đầu tôi lại nảy ra một câu gọi là “Chiến thương mỹ nhân”.
“Ồ, khóc rồi hả.”
Vậy mà anh còn có tâm trạng trêu tôi.
Nhưng tôi không nỡ đánh anh.
Dù rất muốn.
“Anh, anh biết em đau khổ đến mức nào không, Lục Thương?”
“Anh biết em đã khổ sở thế nào khi tưởng anh là kẻ xấu không?”
“Tại sao anh không nói với em? Tại sao không nói sớm hơn, em…”
Tôi khóc đến không nói nên lời.
Đương nhiên tôi hiểu tại sao anh không nói cho tôi biết, một cảnh sát ngầm ẩn mình trong bóng tối sao có thể dễ dàng tiết lộ thân phận như vậy được.
Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Xin lỗi.”
“Lẽ ra đã có thể nói với em sớm hơn.”
“Nhưng… Em và Hà Xương Húc đều bị cục nghi ngờ là người của Hách Chính Bình.”
“Anh chỉ có thể… tạm thời giấu em đi.”
“……”