Thiếu niên của tôi - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Không biết từ bao giờ, mưa bắt đầu rơi lất phất.

 

Rồi càng lúc càng lớn, cuối cùng thành mưa xối xả.

 

Lục Thương bất ngờ kéo tay tôi, tôi còn muốn quay lại nhìn người đàn ông trung niên bị đánh kia, nhưng màn mưa đã che khuất tầm nhìn.

 

Để không bị lộ, tôi chỉ có thể đi theo Lục Thương.

 

Chỗ anh ta ở không lớn, là một căn hộ cũ kỹ.

 

Điều này có vẻ không hợp với thân phận của anh ta.

 

Dù gì chiếc xe anh ta lái, đủ để mua nguyên một tầng nhà này.

 

Căn hộ rất gọn gàng.

 

Gọn gàng đến mức… Nếu anh ta biến mất, cảnh sát cũng khó lần ra dấu vết.

 

“Trước giờ tôi không biết, em có sở thích xem người khác đánh nhau cơ à?”

 

Về đến nơi, anh ta thoải mái dựa vào khung cửa, trêu chọc tôi.

 

Tôi nhìn anh ta, hỏi nhỏ:

 

“Anh quen đám côn đồ kia à?”

 

Anh ta lắc đầu.

 

“Người bị đánh thì quen đấy, đó là kẻ chuyên quỵt nợ.”

 

Anh ta hơi cúi người lại gần tôi.

 

Tôi nhìn vào mắt anh ta, có lẽ do dính mưa, trong đó lấp lánh ánh sáng.

 

“Làm sai thì phải trả giá.”

 

“Cho nên ông ta bị đánh là đáng đời, đúng không? Cô Trần?”

 

“…”

 

Lục Thương thật sự không quen biết đám người kia sao?

 

Nhưng rõ ràng Hà Xương Húc từng nói với tôi, có thể Lục Thương đang dính líu đến hoạt động cho vay nặng lãi bất hợp pháp.

 

Tôi đứng trước cửa, nhìn chằm chằm đôi dép đi trong nhà.

 

“Sao vậy?”

 

Anh ta lấy ra một lon bia từ tủ lạnh, vừa uống vừa nhìn tôi.

 

Tôi lắc lắc mũi chân:

 

“Màu hồng.”

 

“Ừ, đúng rồi.”

 

“Anh chưa từng mang đồ màu hồng.”

 

Anh ta nghe thế thì khựng lại, rồi mỉm cười.

 

“Mua cho bạn gái.”

 

Khi nói câu đó, anh ta nhìn tôi không rời mắt.

 

“…”

 

Tôi quay mặt đi.

 

Mưa bên ngoài vẫn xối xả, tôi cũng không thể đi được nữa.

 

Có lẽ, anh ta vốn không định để tôi đi.

 

Vì người ướt sũng, tôi khoác chiếc áo khoác của anh ta.

 

Anh ta đi tắm.

 

Tôi nhìn căn hộ một phòng khách một phòng ngủ, chờ đến khi trong phòng tắm vang lên tiếng nước đều đặn.

 

Tôi bắt đầu lục soát.

 

Đã đến tận nhà nghi phạm, đương nhiên tôi phải thu thập chút thông tin hữu ích.

 

Từ sau khi chia tay hồi cấp ba, tôi chưa từng gặp lại Lục Thương.

 

Cuộc sống của anh ta ra sao, từng làm gì, quen ai – tôi đều không biết.

 

Thậm chí còn kém cả đội hình sự.

 

Nhưng căn nhà này lại quá sạch sẽ.

 

Thay vì nói là nhà, chẳng bằng gọi là khách sạn thì phù hợp.

 

Không hề có dấu vết sinh hoạt cá nhân.

 

Tôi lẻn vào phòng ngủ của anh ta, mới miễn cưỡng thấy được dấu vết sinh hoạt của một người.

 

Tôi kiểm tra giá sách, từng cuốn một.

 

Cuối cùng cũng có phát hiện mới.

 

Một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ vàng, nằm ở góc khuất nhất.

 

Tôi với tay lấy ra, chuẩn bị mở thì—

 

Eo bỗng bị người ôm chặt lấy từ phía sau.

 

5

 

Hơi thở nóng rực phả ngay bên tai tôi.

 

Trộn lẫn với hơi nước trong phòng tắm, và hương thơm dịu nhẹ của sữa tắm.

 

“Em đang tìm gì thế?”

 

“Sao không để tôi giúp em tìm?”

 

Tóc ngắn ướt sũng của anh ta cọ qua tôi, đầu ngón tay đầy hứng thú lướt nhẹ qua vạt áo tôi.

 

… Đúng là anh ta đi lại không phát ra tiếng động thật.

 

Qua cánh cửa kính tủ, tôi nhìn thấy anh ta trần trụi phần thân trên.

 

Lúc nãy tôi còn cởi áo khoác của anh ra cho tiện hành động.

 

Lúc này, trên người tôi chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi đã bị mưa làm ướt gần hết, qua lớp vải, tôi vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ người anh ta khiến tôi không thể làm ngơ.

 

Tôi nghĩ, tôi không thể tiếp tục ở đây nữa.

 

Ngón tay anh ta như có như không mơn trớn chỗ eo tôi.

 

Rất biết nắm bắt tâm lý người khác.

 

“Không có gì.”

 

“Em muốn xem trong này có gì à? Tôi có thể cho em xem.”

 

Tôi ngẩng đầu lên, bỗng chạm phải ánh mắt anh ta qua lớp kính phản chiếu.

 

Tư thế của hai chúng tôi lúc đó, thực sự rất mờ ám.

 

Tôi lập tức đẩy mạnh anh ta ra.

 

“Xin lỗi.”

 

Tôi có hơi hoảng loạn, vội vàng cầm lấy quần áo rồi bước nhanh ra ngoài.

 

Anh ta đi theo sau tôi, cũng không hề ngăn cản, dáng vẻ vô cùng thản nhiên.

 

Nhưng tôi lại cảm thấy mình thật lúng túng.

 

Tôi luôn sai sót trước mặt anh ta, trước kia là thế, bây giờ cũng vậy.

 

Dù tôi có mang thân phận nào, dù tôi có đang che giấu điều gì.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo